Chương trước
Chương sau
Lúc này, có người ở trấn khuyên can: “Nhóc con, mau mua đi, ai bảo cậu bất cẩn làm gì, thợ rèn họ Lý này là Tôi Thể tầng bốn, không thể trêu vào!”  

 

Ngô Bình hừ một tiếng, chỉ vào thanh kiếm Thương Huyền: “Ba trăm tiền vàng thì ba trăm tiền vàng, anh gào gì thế? Nhưng vậy thì tôi lỗ quá, đưa thanh kiếm này cho tôi đi. Dù sao thì một thanh này đã gãy, tôi không thể dùng ba trăm tiền vàng để mua thanh kiếm gãy, đúng không?”  

 

Thanh kiếm rỉ sắt này chỉ đáng giá mười tiền vàng, từ trước tới nay, không ai hỏi thăm, người đàn ông cũng không coi trọng, chỉ muốn Ngô Bình nhanh chóng trả tiền nên nói: “Được, cho cậu luôn!”, nói rồi tháo xuống ném cho Ngô Bình.  

 



Ngô Bình trả tiền, cầm kiến rời đi mà không quên mắng một câu: Xúi quẩy!  

 

Quay lại chỗ trọ, anh thúc giục năng lượng chín màu trong võ mạch, truyền vào kiếm. Phần ngoài kiếm tróc ra, để lộ tinh thể hình mũi tên, bề mặt có ký hiệu thần bí.  

 

Cùng lúc đó, từ trong thân kiếm, một loại năng lượng tiến vào trong cơ thể Ngô Bình, làm anh vô cùng thoải mái.  



 

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Năng lượng trong kiếm này hình như có tác dụng tôi thể!”  

 

A Kỳ: “Phải, chủ nhân của kiếm này là tu luyện ra kiếm thể mạnh nhất. Lúc tu luyện, truyền kiếm lực thiên cương vào trong đây nên năng lượng này có tác dụng tôi thể đối với anh”.  

 

Ngô Bình cười: “Không tệ, tôi dùng nó tôi thể đã!”  

 

Suốt đêm, Ngô Bình chỉ lo tu luyện, kiếm lực thiên cương đang rèn luyện thể chất của anh, khi mặt trời vừa mọc, anh đã đạt tới Tôi Thể tầng bốn.  

 

“Kiếm lực thiên cương này khá tốt nhưng quá cứng nhắc, không đủ mềm dẻo, tôi còn cần dùng dược liệu”.  

 

Vì vậy, anh ăn sáng qua loa, sáng sớm đã đi tới thành Cự Tượng.

Lúc còn cách thành Cự Tượng hơn hai trăm dặm thì trời đã tối hẳn, nhưng xung quanh không có người ở, anh chỉ đành tiếp tục đi về phía trước.  

 

Anh đi được mười mấy dặm thì bỗng dưng có một đám người dũng mãnh từ rừng cây bên đường nhảy ra, đám người đó cầm đao, có tổng thể mười mấy người, tên cầm đầu hạ giọng nói: “Nhóc con, giao hết tiền của ra thì sẽ tha mạng cho mày”.  

 

Ngô Bình thấy họ đều là người có tu vi, nhưng người mạnh nhất cũng chỉ là Tôi Thể tầng năm, vì vậy không những không sợ mà ngược lại còn thấy vui, anh nói: “Các vị, các vị đang muốn cướp của tôi sao?”  

 

Người cầm đầu cười khẩy: “Nói thừa, không cướp lẽ nào mời mày ăn cơm?”  

 

Ngô Bình xuống ngựa, cầm kiếm Thương Huyền, đi về phía đám người đó. Tên cầm đầu vung đao, nói: “Nhóc con, nói cho mày biết, đừng có manh động, nếu không tao chém chết mày ngay”.  

 

“Vù”.  

 

Kiếm quang lóe  sáng, một âm thanh nhẹ nhàng vút lên, thanh đao trong tay tên cướp bị chém đứt làm hai, Ngô Bình cười, nói: “Vậy thì phải hỏi thử thanh kiếm này có bén không đã”.  


 

Nhưng trong mắt Ngô Bình, chiêu thức của họ chỉ là trò con nít, vốn không đáng để nhắc đến.  

 

Ngô Bình múa kiếm, tạo ra một vùng kiếm quang, đám người đó liên tiếp bị chém đứt tay, đứt vai, kêu la thảm thiết lùi về sau. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.