Lâm Tiên Nhuỵ: “Hà quản gia, năm xưa tôi đối xử với ông không đến nỗi nào, ông không thể để tôi ở thêm vài hôm được sao? Đồ trong nhà nhiều quá, tôi phải dọn xong thì mới đi được”.
Hà quản gia cười phá lên sau đó lại liếc nhìn khắp người Lâm Tiên Nhuỵ, sau đó ông ta quay người đóng cổng lại rồi thấp giọng nói: “Tam phu nhân, giờ lão gia đã quá thất vọng với bà rồi, tôi muốn giúp cũng không được”.
Nói rồi, ông ta tiến lên rồi cầm tay Lâm Tiên Nhuỵ: “Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện đi”.
Lâm Tiên Nhuỵ run lên rồi hất tay ông ta ra, nhưng ông ta nắm quá chặt nên bà ấy hoảng loạn nói: “Hà quản gia, ông đừng như vậy, lão gia biết thì sẽ không tha cho ông đâu”.
Hà quản gia cười lạnh nói: “Bà không chăm sóc tốt cho Sở Hàn khiến một thiên tài của gia tộc mất mạng, lão gia đã quyết định đuổi bà đi rồi, bà tưởng sau này ông ấy còn nghĩ đến bà ư? Tam phu nhân, tôi luôn thích bà, chỉ cần bà đi theo tôi thì tôi đảm bảo bà sẽ không phải lo về cuộc sống sau này. Hơn nữa, bà không cần về nhà mẹ đẻ, tôi sẽ xếp cho bà một căn nhà rồi nuôi bà, được không?’
“Khốn kiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ông ra!”
Nghe thấy câu nói của Hà quản gia, đến một người ngoài như Ngô Bình cũng thấy bất bình. Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656712/chuong-4858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.