Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình: “Thể chất này của tôi mạnh hơn võ mạch cấp hoàng của Sở Hàn”.  

 

A Kỳ: “Không sao, anh chỉ cần tu hành thôi, miễn đừng thể hiện qáu thì sẽ không bị vũ trụ Võ Đạo phát hiện ra đâu”.  

 

Ngô Bình: “Làm sao mới dung nhập vào vũ trụ này được?”  

 



A Kỳ: “Đơn giản thôi, chờ anh rèn luyện và ngưng tụ được võ hồn xong thì quy luật thiên địa sẽ ghi lại về anh. Sau đó, anh sẽ chính thức là võ giả ở vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, cũng không khó lắm”.  

 

Nhân lúc Lâm Tiên Nhuỵ chưa về, Ngô Bình đã lục tìm trong ký ức để hiểu rõ về tu hành ở đây. Tu hành ở đây chia thành Trúc Cơ, Tôi Thể, Võ Hồn và Võ Đạo.  



 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ luyện, cảnh giới Võ Hồn thì khá thú vị, không khác cách tu luyện trước kia của anh là mấy.  

 

Cường giả Võ Hồn ở thế giới này mạnh hơn người bình thường rất nhiều, người có thể ngưng tụ ra võ hồn trong thiên hạ chắc chỉ chiếm một phần 5000. Vì thế họ được gọi là võ sư, địa vị cực cao.  

 

Cảnh giới Tôi Thể khá dễ, hầu hết mọi người đều có thể tiến vào cảnh giới này. Đương nhiên, không phải cả mười tầng cảnh giới thuộc Tôi Thể đều dễ, chỉ có tầng thứ nhất thôi, sau đó độ khó sẽ tăng lên dần.  

 

Sau mười tầng cảnh giới Võ Hồn thì có thể tiến vào cảnh giới Võ Đạo, theo Ngô Bình thấy thì cảnh giới này khá giống Đạo Quân. Tu luyện xong ba tầng đầu thì thực lực ngang Đại Đạo Quân, tu luyện xong sáu tầng thì ngang với Đại Đạo Tôn.  

 

Tu sĩ cảnh giới Võ Đạo được gọi là tông sư võ đạo, mỗi tầng đều có một tên gọi riêng.  

 

Khoảng nửa tiếng sau thì Lâm Tiên Nhuỵ đã quay lại, bà ấy đã mua đủ thuốc mà Ngô Bình cần.  

 

Anh chọn vài loại trong số đó rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ chuẩn bị ấm sắc, khi nước đủ nhiệt, anh bắt đầu cho thuốc vào.  

 

Chờ nước sôi, anh lại cho thêm vài vị thuốc rồi chỉnh lửa to hết cỡ. Mười phút sau, anh rót thuốc ra rồi uống luôn.  

 

Cùng lúc đó, anh lấy một ít thuốc rồi bảo Lâm Tiên Nhuỵ cho vào một cái thùng nước nóng cho mình ngâm người.  

 

Thấy thế, Lâm Tiên Nhuỵ không khỏi lo lắng hỏi: “Hàn Nhi, hay để mẹ gọi thầy thuốc, mẹ quen vài người nổi tiếng lắm”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mẹ, con biết y thuật nên không cần gọi ai cả”.  

 

Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Tiên Nhuỵ đành nói: “Hàn Nhi, con cứ như thành một người khác rồi ấy”.

Ngô Bình không khỏi thấy cảm thông với người phụ nữ này, bà ấy không hề biết thật ra con trai mình đã chết thật rồi. Nhưng trực giác của người mẹ đã mách bảo cho bà ấy biết con trai mình có gì đó khang khác.  


 

Ngô Bình gật đầu: “Mẹ đi nghỉ đi, con ngâm mình thêm một lúc, chắc mai là khoẻ thôi”.  

 

Tuy Lâm Tiên Nhuỵ đã rời đi, nhưng vẫn túc trực ở phòng bên canh, nếu Ngô Bình cần thì bà ấy sẽ vào giúp ngay.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.