Trong vòng sáng có hàng triệu triệu phù văn, mỗi cái đều nặng như một ngọn núi. Chúng không ngừng bay tới khiến Ngô Bình cảm thấy hơi khó chịu. Thế nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía trước. Đồng thời, anh giải phóng một chút khí tức của Thiên Thánh.
Trong cơ thể anh đã hấp thụ dòng máu Thiên Thánh của Doanh Hoàng, thêm việc anh là Thánh Hoàng nên bắt chước rất giống. Khí tức này vừa được giải phóng là ánh sáng kia lập tức dịu đi một chút. Sau đó "ruỳnh" một cái cánh cửa mở ra. Từ bên trong, hai con rối mặc giáp vàng cao to bước ra. Con bên trái trầm giọng nói: "Cung nghênh truyền nhân của Thiên Thánh!"
Ngô Bình chỉ "ừm" một tiếng chứ không hỏi nhiều. Sau đó anh gọi Đường Tử Di tới, đi thẳng vào trong. Hai con rối kia không hề ngăn họ lại.
Đằng sau cánh cửa là một không gian vô cùng rộng lớn, hơn nữa không có khí tức của Hỗn Mang. Người bước vào bên trong lập tức cảm nhận được áp lực kinh hoàng. Mặc dù không bằng ánh sáng từ gương thần ban nãy nhưng những tu sĩ có tu vi tầm thường thì không thể nào chịu nổi.
Đến Đường Tử Di tu vi không tồi nhưng lúc này cũng đứng không vững. Đến khi Ngô Bình nắm tay cô, giúp cô chịu một phần áp lực thì mới đỡ hơn.
Cô kinh ngạc hỏi: "Đây là nơi nào vậy, áp lực lớn quá!"
Ngô Bình nheo mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656674/chuong-4820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.