Chương trước
Chương sau
Đến đến đỉnh núi thì Ngô Bình nhìn thấy một cái ao nhỏ có đường kính hơn chục mét, bên trong chứa đầy nước màu xanh, bề mặt có sương mù cùng màu.  

 

Lớp sương mù này bay về phía xa, sau đó dung nhập vào một dòng sông nên mới khiến nước ao có khí tức của nước thần Thái Sơ.  

 

Ngô Bình kích động đến mức đi tới gần ao nước rồi lấy cái bình ra múc ít nước lên ngửi, sau đó anh bật cười nói: “Quả nhiên là nước thấy Thái Sơ”.  

 



Thiên Tuyết Linh Kiều cũng leo lên theo rồi tò mò hỏi: “Huyền Bình, thứ này quý lắm hay sao mà anh vui thế?”  

 

Trước đó, Ngô Bình lấy được bảo phù Tiên Thiên và thu phục được A Ly cũng không vui và hào hứng như bây giờ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thái Sơ là một trạng thái khởi đầu của vũ trụ, nước thần Thái Sơ là năng lượng nguyên thuỷ của thời kỳ này nên rất quý. Chỉ cần một giọt thôi cũng có thể tạo ra rất nhiều thần dược. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên rất cần nó”.  

 



A Ly cũng chạy đến gần ao nước rồi làm một ngụm, sau đó nhăn mặt nói: “Chủ nhân, uống kinh quá!”  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Không dùng để uống đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Thế mình sẽ mang hết nước ở đây đi à?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Về lý thì không thể tích trữ nước này được, nó có thể hình thành ở đây thì phải có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta cần tìm ra”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vừa ăn quả vừa chỉ về phía ao nước nói: “Chủ nhân, trong này có một con rùa xanh, nó đang nôn kìa”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “A Ly, bắt nó lên đây”.  

 

Ngô Bình thò đầu xuống nước rồi bắt một con rùa màu xanh to như bàn tay lên. Mai của con rùa này có rất nhiều đường vân cổ, còn miệng của nó đang phun khí, trong làn khí này có một làn khói màu xanh vàng, đây chính là khí tức Thái Sơ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Con rùa này nhất định đã ăn được bảo bối nào đó sinh ra vào thời Thái Sơ, cho nên trong bụng nó mới chưa đầy khí tức Thái Sơ. Tốt quá rồi, có nó thì mình có thể mang cả ao nước này đi”.  

 

Nói rồi, anh vung tay lên, cả hồ nước đã được chuyển vào Kim Tiên Giới, sau đó con rùa cũng được ném vào đây. Từ giờ, hồ nước sẽ liên tục sinh ra nước thần Thái Sơ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Lạ thật, tại sao trước kia Thần tộc không mang ao nước này đi nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ khi ấy chưa có nước thần Thái Sơ”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều như có điều suy nghĩ: “Cũng có lý, dẫu sao đó cũng là chuyện của kỷ nguyên trước rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đi tìm kho báu tiếp thôi”.  

 

Lúc này, A Ly đứng trên đỉnh núi rồi nhìn về một phía khác, sắc mặt cô ấy chợt nghiêm lại rồi nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong khu rừng kia có một cường giả khiến A Ly thấy lo lắng”.  

 

Ngô Bình sững người: “Khiến A Ly thấy lo lắng ư? Thế thì thực lực của nó mạnh ngang cô hả?”  

 

A Ly: “Chủ nhân, em phải đến đó xem sao”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.  

 

Nhóm Ngô Bình đi xuống núi, đến chân núi rồi thì đi thêm một đoạn nữa là đến rìa rừng. Cây cối ở đây đều rất cao, thấp cũng trên trăm mét, còn cây cao thì vài nghìn mét.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.