Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Tu vi của em đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần rồi à, giỏi quá!”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vẫn còn kém xa anh, bây giờ, mình phải nghĩ cách rời khỏi đây thôi”.  

 

Ngô Bình: “Không vội, chắc nơi này mô phỏng lại tình hình thế giới sau đại kiếp. Nếu chúng ta có thể sống tốt ở đây thì khi kiếp nạn đến thật, mình sẽ không sợ nữa”.  

 



Anh nói tiếp: “Thành này giờ đông dân quá nên cần người quản lý, em tạm giúp anh nhé”.  

 

Cứ thế, thành Vân Đô đã được mở rộng thêm. Nhưng Ngô Bình đã có dự định của mình, anh không thể ở lại đây mãi được, do đó anh quyết định tạo một phòng tuyến không cho yêu quái khác xâm chiếm.  

 



Bây giờ, anh đã là cường giả pháp sư tầng thứ năm nên có thể bày trận pháp. Chỉ cần nạp tiền Linh đúng hạn thì có thể vận chuyển được các trận pháp này, như thế thì người dân sẽ an toàn và nơi đây cũng thành một khu an toàn thật sự.  

 

Đương nhiên nếu chỉ có đại trận bảo vệ thì sớm muộn cũng bị phá, vì thế anh còn cần bồi dưỡng một tốp người biết đánh đấm, sau đó huấn luyện họ biết bảo vệ chính mình.  

 

Theo kinh nghiệm trước kia của Ngô Bình, đại trận xây dựng của anh rất kỳ diệu, vì do nhiều trận pháp nhỏ hình thành. Các trận pháp nhỏ này dù bị tổn hại một phần thì cũng không ảnh hưởng đến sự vận chuyển của đại trận. Hơn nữa, mỗi trận pháp nhỏ đều có thể do một số ít người nắm giữ và vận chuyển.  

 

Ngoài ra, anh còn chọn một tốp pháp sư trong số mọi người để truyền thụ cho họ cách bày đại trận. Cứ thế, dù sau này anh rời đi thì mọi người ở đây vẫn tự bảo vệ mình được.  

 

Khi thành Vân Đô được mở rộng, ngày càng có nhiều người dân chuyển tới hơn. Nhất là các cao thủ cấp pháp sư và nguyên thần, hầu hết họ đều từ những nơi rất xa đến.  

 

Hơn nữa, họ không đi tay không, mà ai cũng mang chút quà theo để dâng lên Ngô Bình. Trong đó, nhiều nhất chính là dược liệu.  

 

Loáng cái, một tháng đã trôi qua. Ngô Bình đã cùng hơn một trăm pháp sư chế tạo ra đại trận thứ nhất. Đại trận này được xây dựng men theo thành luỹ, có sức chứa cả trăm triệu dân.  

 

Đương nhiên đây chỉ là bắt đầu thôi, sau nay có nhiều pháp sư hơn thì khu an toàn sẽ càng được mở rộng hơn.  

 

Trong thời gian này, Ngô Bình cũng tu luyện, luyện đan và hiểu được sự huyền diệu của cảnh giới Thông Thiên.  

 

Hôm nay, anh ngồi trên toà tháp cao nhất của Vân Đô để nhìn bao quát cả toà thành, sau đó ngẩng lên nhìn trời sao mà trong lòng xao xuyến.  

 

Sau đó, anh tung một chưởng lên trời, một chưởng xuống đất, mỗi nơi xuất hiện một phù văn.  

 

Anh đã thành công đạt đến tầng thứ nhất của cảnh giới Thông Thiên, đó là tạo một cây cầu kết nối trời và đất với nhau.  

 

Khoảng một tiếng sau, anh hợp nhất hai tay thành một, một sức mạnh thiên địa vận chuyển trong người anh. Đây chính là tầng thứ hai của cảnh giới Thông Thiên - Tự Thành Thiên Địa.  

 

Sức mạnh thiên địa vận chuyển ba ngày trong người anh rồi dần hợp nhất với sức mạnh của anh.  

 

Sau đó, anh gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và Tiểu Vũ đến rồi cười nói: “Tiểu Vũ, trước khi chia tay, tôi sẽ nâng cao tu vi cho cô”.  




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.