Chương trước
Chương sau
 Tiểu Vũ đáp trả: “Mọi người đều cần làm quen. Ban đầu anh cũng là người mới đấy thôi?”  

 

Trùng Huy cho biết: “Tôi cũng vậy, hiện giờ số lượng người của chúng ta đã đủ rồi, không cần người ngoài gia nhập”.  

 

Đúng lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên phát ra tiếng gầm phẫn nộ, rồi trời long đất lở, mặt đất rung chuyển. Sau đó có một người đàn ông bị gãy một cánh tay, toàn thân bê bết máu vừa lao xuống vừa hét lớn: “Bẫy, lần này là bẫy!”  

 

“Ầm ầm ầm!”  



 

Bỗng có một lượng lớn quái vật xuất hiện từ bốn phương tám hướng, chí ít cũng phải mấy nghìn con, chỉ trong chốc lát đã bao vây đám người ở sườn núi.  

 

Vị tu sĩ bị gãy tay vừa xuống núi không lâu thì đột nhiên ngã xuống đất, máu không ngừng chảy ra từ thất khiếu, có lẽ sẽ không thể sống tiếp nữa.  

 



Tiểu Vũ biến sắc: “Quái vật cấp bảy là giả, là bọn quái vật ở nơi này muốn giết chúng ta!”  

 

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Đám quái vật này còn biết giăng bẫy ư?”  

 

Tiểu Vũ đáp: “Trí tuệ của quái vật cấp sáu không thua kém người bình thường, quái vật cấp bảy dĩ nhiên còn kinh khủng hơn. Vậy nên chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên”.  

 

Họ đang nói chuyện thì quái vật trên núi gầm một tiếng thật lớn, quái vật dưới núi lập tức lao tới.  

 

Tiểu Vũ trầm giọng: “Kết trận!”  

 

Ba người lập tức đứng thành ba góc, bày ra tư thế phòng thủ.  

 

Ngô Bình vẫn chưa chính thức gia nhập cùng họ, vả lại cũng không có hứng thú. Anh chỉ lấy thanh trường đao ra và đứng phòng bị tại chỗ.  

 

Có từ vài trăm đến một nghìn người săn quái dưới núi, nhưng đối mặt với mấy nghìn quái vật, họ nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Bọn quái vật này còn vô cùng thông minh, mười mấy con tạo thành một nhóm, chuyên tấn công những người ở một mình hoặc nhóm ít người, cố gắng tiêu diệt những lực lượng sống càng nhiều càng tốt.  

 

Ngô Bình chỉ có một mình nên lập tức bị mười mấy con quái vật xông tới giết. Tiểu Vũ muốn giúp nhưng lại bị Trảm Lãng và Trùng Huy kéo ra sau.  

 

Tiểu Vũ giận dữ nói: “Anh ấy chết không có lợi gì cho chúng ta”.  

 

Trảm Lãng hờ hững đáp: “Sống đến cuối cùng trước đã rồi hẵng tính”.  

 

Ngô Bình giơ đao lên. Một con quái vật cấp ba xông đến đầu tiên, đao quang loé lên, đầu của nó đã đứt lìa.  

 

Tôi Thể tầng tám, trừ phi là quái vật cấp năm, bằng không sẽ không thể gây uy hiếp đến anh.  

 

“Bịch bịch bịch!”  

 

Anh đi những bước kỳ lạ, một nhát một con, chỉ trong chưa đầy mười giây, mười mấy con quái vật đều bị anh giải quyết sạch, con mạnh nhất là quái vật cấp bốn!  

 

Cô ấy lập tức tách hai người kia ra, đi đến trước mặt Ngô Bình, cười bảo: “Thực lực của anh mạnh thật đấy!”  

 

Ban nãy Tiểu Vũ đã muốn cứu anh, Ngô Bình có ấn tượng rất tốt với cô ấy, bèn cười đáp: “Ừm, tôi đứng trước, cô tiếp ứng”.  

Thế là hai người cùng tiến lên, đối mặt với quái vật. Ngô Bình tinh thông đao pháp, chỉ cần một chiêu là giết chết những con quái vật dưới cấp năm. Lượng quái vật cấp năm và cấp sáu cực kỳ ít, rất khó gặp phải. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.