Cả đám người đi về phía cửa, Ngô Bình cũng cất bước, chờ mọi người vào gần hết rồi thì anh mới vào.
Ngay sau khi anh đi xuyên qua cánh cửa thì đã nhìn thấy một con đường dài bằng cát vàng rộng năm mét lơ lửng trên cao, xung quanh là không gian u tối.
Một đám người đáp xuống con đường ấy, mỗi người cách nhau mười dặm.
Ngô Bình lờ mờ thấy phía trước có bóng người, anh định định bay tới thì thấy ở đây không thể bay được, mà chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, có một luồng sức ép ở đây áp chế sức mạnh của tu sĩ, giờ anh chỉ có thể thi triển được một phần mười sức mạnh.
Anh rảo bước đi nhanh, sau đó phát hiện đi bộ trên con đường này rất hao sức, anh có thể cảm nhận rõ là mình đang rất mệt.
Sau đó, anh nhìn thấy có một người đứng phía trước. Người này rất cao lớn, đang cầm một thanh đại đao rồi chậm rãi tiền về phía anh.
Rõ ràng, đây là người cản đường, ai muốn đi tiếp thì phải hỏi thanh đao trong tay hắn.
Ngô Bình nhìn người đó rồi hỏi: “Tôi đi qua được không?”
Người đó đáp: “Được thôi, nhưng phải đánh bại tôi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Mọi người đến con đường Chân Thánh đều để tìm cơ duyên, hà tất phải chém giết lẫn nhau thế này?”
Dứt lời, anh cất bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3656574/chuong-4720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.