Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình bóp cổ nó bằng một tay, dù nó có vùng vằng thế nào cũng không thể cử động được.  

 

“Yên nào, không thì ta bẻ gãy cổ đấy”, Ngô Bình doạ.  

 

Cuối cùng Quỷ Long cũng cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình, nó biết mình có làm gì cũng vô dụng nên đành bình tĩnh lại.  

 

Ngô Bình thả lỏng tay rồi hỏi: “Mày đói lắm đúng không?”  



 

Quỷ Long lách mình rồi biến thành một người đàn ông lực lưỡng với hắc khí lượn quanh người rồi nói: “Ngươi muốn gì?”, nói rồi, nó vẫn lừ mắt lườm bác mình là Ngao Phương.  

 

Ngô Bình: “Đừng có trách ông ấy, thể chất của ngươi là phản tổ, cơ thể cần hấp thu thật nhiều năng lượng. Nếu ông ấy không nhốt ngươi lại thì cả Long tộc đã bị huỷ diệt rồi. Ta thả ngươi ra là muốn ngươi đi theo ta”.  

 



Quỷ Long chỉ nhìn anh chứ không nói gì.  

 

Ngô Bình: “Ta có thứ ngươi cần”, nói rồi, anh lấy long nguyên ra.  

 

Quỷ Long nhìn thấy long nguyên thì không khỏi run lên rồi quỳ xuống đất. Ngao Phương cũng quỳ xuống giống nó, vì cả hai cùng cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ của U Minh Ma Long trong long nguyên này.  

 

Ngô Bình nói: “Có phải khí tức này quen lắm không? Ta vừa nhìn thấy ngươi đã biết ngươi có liên quan đến nó”.  

 

Quỷ Long: “Đây là long châu của U Minh Ma Long”.  

 

Ngô Bình: “Ra là thế, nếu ta cho ngươi viên long châu này, ngươi có thể tu luyện đến trình độ nào?”  

 

Quỷ Long: “Dù không bằng tổ tiên U Minh Ma Long, nhưng cũng được khoảng năm đến sáu phần”.  

 

Ngô Bình rất hài lòng: “Khá lắm, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi khác để tu luyện. Nhưng ngươi phải làm tuỳ tùng cho ta và trung thành đến hết đời”.  

 

Quỷ Long lập tức quỳ xuống: “Ngao Thiên tham kiến chủ công”.  

 

Ngô Bình: “Ngao Phương cũng là thuộc hạ của ta, sau này ngươi không được hận ong ấy nữa. Nếu không có ông ấy thì sao ngươi có được cơ duyên như hôm nay?”  

 

Ngao Thiên cũng lạy Ngao Phương rồi nói: “Bác!”  

 

Ngao Phương thở phào một hơi rồi nói: “Thiên Nhi, con không sao là tốt rồi. Sau này hãy đi theo bệ hạ mà tu hành, chắc chắn thành tựu của con sẽ hơn bác”.  

 

Ngao Thiên nói: “Vâng”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi”, sau đó Ngô Bình cho Ngao Thiên vào trong vũ trụ nhỏ rồi để mặc nó hấp thu sức mạnh của long nguyên.  

 


Trước đó, anh đã hấp thu sức mạnh của Nhân Tổ, giờ anh sẽ mượn sức mạnh của núi thánh để đột phá cảnh giới cao hơn là Nhân Tổ.  

 

Nhân Tổ là sự tồn tại mạnh nhất của Nhân tộc, dù cả Nhân tộc diệt vong thì Ngô Bình vẫn có thể sống sót, Nhân tộc có cơ hội phục hưng, đây cũng là năng lực của Nhân Tổ.  

Đương nhiên thực lực của Nhân Tổ cũng là mạnh nhất, từ đó Ngô Bình có thể bồi dưỡng Chân Hoàng, Chân Vương, thậm chí truyền thừa gen của mình. Một khi anh thành Nhân Tổ thì tất cả phụ nữ trên đời đều lấy làm vinh hạnh khi trở thành người phụ nữ của anh. Sau này, mỗi đứa con của anh đều có huyết mạch Nhân Tổ, chắc chắn chúng sẽ là thiên kiêu trong các thiên kiêu, tinh anh trong các tinh anh và dễ dàng trở thành Chân Hoàng, hay thậm chí là Nhân Tổ giống anh. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.