Chương trước
Chương sau
 Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng đáng tiếc các người chọn sai mục tiêu rồi, gài nhầm người rồi”.  

 

Kim Long hừ lạnh: “Vậy sao? Mặc kệ thực lực anh mạnh đến đâu, hôm nay cũng phải trả giá!”  

 

Ngô Bình: “Bảo mấy người sau lưng anh xuất hiện đi, không cần phải làm rùa rút đầu đâu”.  

 



Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, hơn nghìn con rồng lao ra khỏi mặt nước, đủ các màu sắc, ai nấy đều đầy sát khí, có một con rồng trong đó có khí tức kinh người, là một Long tổ!  

 

Khi Long tổ này nhìn rõ vẻ ngoài của Ngô Bình, cảm nhận được khí tức của anh, lập tức run rẩy cả người, hoảng sợ tiến lên: “Long tổ Đông Hải Ngao Phương, bái kiến Thánh Hoàng bệ hạ!”  

 

Trước khi Ngô Bình trở thành Đại Thánh, Long tổ này đã đến bái hạ, hiện tại tuy đã qua một thời gian, nhưng nó vẫn nhớ rõ khí tức của Ngô Bình.  



 

Ngô Bình: “Ừ, chúng ta cũng xem như có chút giao tình. Hôm nay đột nhiên ông đưa toàn bộ Long tộc đến chém giết là có ý gì?”  

 

Long tổ vội nói: “Không biết là Thánh Hoàng ở đây, tiểu long đã biết tội!”  

 

Ngô Bình: “Không cần giả vờ với tôi, nói rõ đi!”  

 

Long tổ thở dài một tiếng, nói: “Bấm Thánh Hoàng, tiểu long chỉ là phụng mệnh mà làm”.  

 

Ngô Bình: “Theo lệnh của ai?”  

 

Long tổ Ngao Phương chần chừ vài giây rồi nói: “Là Yêu Tổ Tất Tuyên hạ lệnh, Tất Tuyên thế mạnh, Long Cung Đông Hải tôi không thể chống đối”.  

 

Ngô Bình: “Yêu Tổ Tất Tuyên? Nó ở đâu?”  

 

Ngao Phương: “Tất Tuyên đó cũng ở trong Đông Hải, trước khi Hồng Hoang thống nhất, Long Cung tôi độc bá Đông Hải. Nhưng sau khi thống nhất, Tất Tuyên này lại trấn áp chúng tôi”.  

 

Ngô Bình: “Anh là Long tổ của Long tộc, là Long tộc mạnh nhất, mà lại bị Yêu tổ trấn áp, chẳng lẽ anh không anh không đánh lại được nó?”  

 

Ngao Phương: “Yêu tổ kia là sinh linh ở Hỗn Độn, thực lực quả thực không kém tôi, hơn nữa trong tay còn có một pháp bảo rất lợi hại. Vả lại, dưới trướng ang ta có đến một tỷ yêu binh, một khi khởi binh đánh đến, thì Long tộc nhất định sẽ bị tiêu diệt”.  

 

Ngô Bình: “Tất Tuyên báo ông làm gì? Tấn công Doanh Châu sao?”  

 

Ngao Phương: “Tất Tuyên bảo tôi tạo ra sự cố này trước, mượn cớ đánh Doanh Châu, sau đó dùng Doanh Châu làm cầu nối, tấn công đế quốc Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra Tất Tuyên này muốn đối nghịch với Đại Thiên Tôn”.  

 

Suy nghĩ một lúc, anh nói với Ngao Phương: “Tôi vẫn luôn muốn đến Long Cung các ông xem thử, chọn ngày chi bằng bất ngờ, quyết định hôm nay đi”.

Ngao Phương đảo mắt: “Thánh Hoàng, anh muốn xung đột trực diện với Tất Tuyên sao?”  

Ngô Bình: “Chỉ là một yêu tổ cỏn con, sợ chắc cũng không có gan tấn công đế quốc Thiên Đỉnh, nhất định đằng sau còn có nguyên nhân nào khác, tôi phải điều tra rõ”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.