Chương trước
Chương sau
Chương 4607

Ngô Bình vào mà ông ta cũng không thèm quan tâm, chỉ lo uống trà, nhân viên thì chạy ra tiếp, hỏi Ngô Bình cần gì.

“Cửa hàng của các anh có bán không?”

Ông chủ cửa hàng thuốc nghe nói có người muốn mua cửa hàng thì lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Bán”.

Ngô Bình bước đến trước bàn, cười, hỏi: “Ông chủ, tôi thấy vị trí cửa hàng của ông khá tốt, cũng hoành tráng, sao lại muốn bán đi?”

Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, không thể tiếp tục làm ăn nữa. Tiên đốc ra lệnh thu thuế ba một đối với tất cả các cửa hàng thuốc. Ầy, lợi nhuận của tiệm thuốc chúng tôi ít nhất cũng bị lấy đi một nửa, vậy thì còn làm ăn được gì nữa? Tôi chuẩn bị đến tiên giới làm ăn rồi”.

Ngô Bình: “Thuế ba một? Loại thuế này nặng lắm sao?”

Ông chủ: “Bất kể doanh thu bao nhiêu, đều phải giao nộp một phần ba số tiền cho phủ Tiên Đốc, anh nói xem có nặng không?

Ngô Bình chau mày: “Đúng là rất nặng”.

Ông chủ: “Không chỉ có vậy, tiên đốc còn muốn phái một người đến quản tiền ở mỗi tiệm, kiểm soát thu chi của chúng tôi. Thật làm gì có lẽ đó, tôi sống cả đời chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ”.

Ngô Bình: “Loại thuế ba một này vẫn chưa bắt đầu thu đúng không?”

“Đúng vậy, nói là sau đại hội đan dược sẽ chính thức bắt đầu. Hehe, đến lúc đó, tôi nghĩ các cửa hàng ở chỗ này sẽ đóng cửa hết hơn một nửa”.

Ngô Bình gật đầu: “Hèn gì suốt dọc đường tôi thấy có rất nhiều người sang tiệm”.

Ông chủ thở dài: “Hết cách rồi, chỉ có thể tính sớm thôi”.

Trần Nhược Nhàn: “Phủ Tiên Đốc làm vậy không sợ các tiệm thuốc bỏ chạy hết sao?”

Ông chủ: “Phủ Tiên Đốc không sợ, cùng lắm thì họ tự buôn bán dược liệu, thật ra, nhà họ Vũ Văn vốn là nhà buôn dược liệu lớn nhất, đuổi chúng tôi đi thì họ vui còn không kịp nữa mà”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Cửa hàng của ông bán bao nhiêu?”

Ông chủ: “Mười lăm năm trước tôi đã tốn một tỷ ba trăm triệu tiền đạo để mua cửa hàng này, giờ tôi bán hai trăm triệu”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Được, tôi mua”.

Hai bên lập tức giao dịch, Ngô Bình lấy được khế ước đất và nhà, còn ông chủ thì lấy được hai trăm triệu tiền đạo. Trước khi đi ông ấy còn bán hết những dược liệu còn lại cho Ngô Bình.

Ông chủ đó đưa người đi khỏi thì Trần Nhược Nhàn nói: “Anh Lý, chúng ta đâu cần thiết phải mua mặt bằng đâu?”

Ngô Bình cười, nói: “Nhược Nhàn, chúng ta đến là để tìm nhà Vũ Văn báo thù, nếu em báo được thù, em nghĩ nhà họ Vũ Văn còn năng lực kiểm soát những cửa hàng này nữa không?”

Trần Nhược Nhàn: “Đương nhiên là không rồi”.

Ngô Bình: “Vậy nên đến lúc đó, các cửa hàng ở đây sẽ trở về giá ban đầu, thậm chí còn tăng giá. Anh xem sơ qua thì thấy dọc hồ này có hơn năm mươi vạn cửa hàng lớn nhỏ với giá trị mấy trăm ngàn tỷ tiền đạo”.

Trần Nhược Nhàn: “Thôi được, vậy thì mua một vài cửa hàng”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đem theo tiền, mua tiệm dọc đường, chỉ cần có người chịu bán thì em cứ mua”.

Trong tay anh có đủ tiền đạo và cả tiền đạo tôn, anh không thiếu tiền.

Sau khi giao cho Trần Nhược Nhàn đi thu mua các cửa hàng thì Ngô Bình ra phòng luyện đan ở sau cửa hàng để luyện đan dược. Ở vùng đất vĩnh hằng, anh đã cho năm thế lực quyết sách lớn chuẩn bị cho anh rất nhiều dược liệu quý, giờ anh lấy hết ra. Số dược liệu này không phải là dược liệu mà Hồng Hoang đại lục có thể có được, bất cứ loại nào cũng là thánh dược tuyệt thế, có tiền cũng đừng mong mua được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.