Chương trước
Chương sau
Chương 4593

Miyo tái mặt nói: “Chủ nhân, chúng tôi đến gặp Sanamoba thì đã gặp thượng thần Huyền Thiên”.

Thượng thần Huyền Thiên? Ngô Bình hừ lạnh nói: “Tôi biết người này, chính lão đã đánh cô à?”

Miyo lắc đầu: “Là cao thủ cạnh người đó. Hình như thượng thần biết tôi là người của chủ nhân nên chỉ giữ Hoshi lại, còn thả tôi về báo tin”.

Ngô Bình cười lạnh: “Lão muốn bắt tôi ra mặt đây mà, được, tôi sẽ đi”.

Miyo: “Chủ nhân, ba thượng thần đều ở đó, phía sau họ còn có một Vô Thượng Thần rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Vô Thượng Thần cái gì, chỉ là một tu sĩ ở ẩn thôi. Được rồi, cô đi theo tôi”.

Nói rồi, anh vung tay lên, hai người đã xuất hiện ở lối vào Nhẫn giới. Lúc này, có hơn trăm tu sĩ đang đứng ở đây, hơn nữa bên ngoài lối vào cũng có một đại điện.

Miyo nói: “Chủ nhân, giờ muốn vào Nhẫn giới thì phải nộp tiền”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ai dám lấy tiền của tôi?”, anh giơ tay lên đẩy mộ cái, lới vào của Nhẫn giới đã sụp đổ, để lộ ra một vòng xoáy thời không rộng lớn, sau đó anh và Miyo cứ thế đi vào trong.

Loáng cái, họ đã đến Nhẫn giới, nhưng nơi này đã rộng hơn trước kia rất nhiều. Có thể cảm thấy có rất nhiều cao thủ mạnh mẽ trỗi dậy.

Hai người đáp xuống một khu vực hoang vắng, đang định đi tìm Hoshi thì có một nam một nữ mặc áo bào trắng bay từ xa tới rồi dừng trước mặt Ngô Bình. Người đàn ông có gương mặt trắng như thoa bột, đôi mắt màu xanh, mũi cao nhọn, thoạt nhìn trông rất lạ.

Người đàn ông: “Tôi phụng mệnh thượng thần Huyền Thiên đến dẫn các hạ đến Huyền Thiên Cung”.

Ngô Bình: “Phiền dẫn đường!”

Anh bay theo người đó một lúc thì nhìn thấy có một cung điện rất nguy nga, con người đứng trước cung điện trông vô cùng nhỏ bé. Cung điện cao vạn trượng, nửa phần trên hoà vào tầng mây, mặt ngoài thì có đầy con trùng và rắn rết bò ngổn ngang, trông rất đáng sợ.

Khi họ vào bên trong cung điện thì xung quanh chợt phát sáng, có bốn bóng người cao lớn xuất hiên rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và tạo sức ép với anh.

Song, Ngô Bình chỉ lắc người một cái đã trở nên vô cùng to lớn, khiến bốn người kia bỗng nhỏ bé trước mặt anh.

Ngô Bình nhìn từ trên cao xuống, khí thế mạnh mẽ của anh khiến bốn cường giả kia phải dần khom lưng, sau đó ngoan ngoãn quỳ xuống đất.

“Các người muốn gặp tôi?”, anh bình tĩnh hỏi.

Bốn người kia vốn định thị uy với Ngô Bình, ai dè anh lại mạnh quá nên ai nấy đều tái mặt, một người trong đó nói: “Đại sư Lý, cậu còn nhớ Khương Hoa Dương không?”

Ngô Bình hỏi: “Ông chính là bố của Khương Hoa Dương, ông nội của Khương Ngọc Lương?”

“Đúng vậy”, người đàn ông vội nói, ông ta không muốn tiếp tục quỳ dưới đất nữa.

Nhưng Ngô Bình không cho ông ta được như ý, anh cười nói: “Ra là lão tổ nhà họ Khương, ha ha, tu vi của ông cũng khá đấy”.

Người đàn ông: “Tiểu nhân là Khương Thiên Lan”.

Ngô Bình: “Khương Thiên Lan, các ông nhốt Hoshi ở đâu?”

Khương Thiên Lan vội đáp: “Thưa đại sư, cô ấy ở đằng sau, chúng tôi tiếp đãi cẩn thận, mục đích là mong được gặp đại sư”.

Ngô Bình: “Thế à? Ông muốn gặp tôi hả?”

“Không, là Khương Hoa Dương”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Ông chính là thượng thần Huyền Thiên à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.