Chương trước
Chương sau
Chương 4502

Có một thím đến nấu nước cho Ngô Bình, sau đó lại quét dọn sân viện, làm cho anh cả một bàn đồ ăn ngon miệng.

Thím ấy thực ra không quá lớn tuổi, cũng chỉ hơn ba mươi, vừa sinh đứa thứ tư, thân thể thím ấy cao lớn, làm việc nhanh nhẹn, Ngô Bình gọi thím ấy là thím Chu.

Lần này, Ngô Bình hái được hơn trăm gốc dược liệu, anh chọn ra một vài loại bỏ vào trong nước nấu. Đồng thời, anh lại lây sra mười ba loại dược liệu, dùng chậu thuốc để nấu, nấu thành nước dịch thì đổ vào trong chén.

Đợi nước sôi, anh cũng không hề tắt lửa, mà trực tiếp ngâm hẳn vào nước sôi. Nước rất nóng, nhưng chân khí trong cơ thể anh rất ít, có thể chống chọi với nhiệt độ này dễ dàng.

Ngâm một lúc, anh uống chén thuốc đầu tiên, sau đó nhắm mắt vận luyện.

Nửa tiếng sau, anh gọi thím Chu đến. Thím Chu là phụ nữ đã sinh con, cũng không có hứng thú gì với thiếu niên như Ngô Bình, thím ấy hỏi: “Công tử, cậu cần gì?”

Ngô Bình: “Thím Chu, thím nhìn thấy nồi thuốc kia không? Tôi đã thêm nước, thím đun sôi thuốc, sau đó đổ vào chén bưng lên cho tôi”.

Thím Chu tay chân thô kệch, nhưng làm việc nhanh nhẹn, không lâu sau, thuốc đã được nấu.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, thím ấy bưng một chén thuốc nóng hổi cho Ngô Bình, sau đó thương cảm hỏi: “Công tử, có phải anh bị bệnh không, đừng có uống bậy bạ, trong thôn có thầy thuốc Lý, tôi giúp anh gọi ông ấy đến xem bệnh thử xem?”

Ngô Bình cười nói: “Thím Chu, tôi không sao”. Nói rồi, anh đưa chén thuốc vào miệng.

Thím Chu thấy vậy cũng ngây người, thím ấy “ôi chao” một tiếng: “Công tử, cẩn thận bỏng đấy!”

Thế nhưng Ngô Bình không hề hấn gì, anh đưa chén thuốc qua, nói: “Thím Chu, thím nấu tiếp một nồi khác cho tôi”.

Cứ như vậy, cứ một lúc Ngô Bình lại uống một chén thuốc, tiếp tục uống thêm năm chén thuốc, anh nói: “Thím Chu, thím ra ngoài trước đi, vất vả cho thím rồi”.

Thím Chu nói: “Được, vậy cậu có cần gì cứ gọi tôi”.

Thím Chu vừa đóng cửa lại, quanh người Ngô Bình đã xuất hiện từng tầng sáng tím. Nhờ vào việc tắm thuốc và bảy chén thuốc, anh lại đã thông được năm kinh mạch.

Lúc này, chí khí đang vận chuyển trong sáu kinh mạch. Lúc này anh sớm đã thay da đổi thịt rồi, thực lực tăng mạnh.

Thật ra anh chỉ cần đả thông ba kinh mạch là có thể càn quét cả thôn. Hiện tại đã đả thông được sáu kinh mạch, người trong thôn gộp lại cũng không phải đối thủ của anh.

Thế nhưng, anh cũng không rõ tình hình bên ngoài, cho nên quyết định tiếp tục ở lại trong thôn tu luyện, nâng cao thực lực.

Buổi tối hôm đó, một nửa thời gian dùng để tu luyện, một nửa để nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Bình đã bị đói mà tỉnh. Mở được sáu kinh mạch xong, thực lực anh đã thay đổi hẳn. Lượng thức ăn đương nhiên cũng tăng lên gấp bội, cho nên cũng trở nên rất đói.

Anh bảo thím Chu chuẩn bị lượng cơm cho mười người, thím Chu nghe thấy thì rất kỳ lạ, bèn đi hỏi tộc trưởng. Tộc trưởng tuy cũng thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn bảo thím ấy đi chuẩn bị.

Cứ như vậy, chỉ một bữa sáng mà Ngô Bình đã ăn hết hai con cừu, hai mươi quả trứng gà, còn thêm năm quả trứng vịt muối cùng với hai nồi cơm, sáu nồi rau xào, cộng thêm một nồi canh.

Lúc Ngô Bình ăn sạch sẽ, thím Chu bị dọa đến tái cả mắt, vội nói: “Công tử, cậu ăn nhiều như vậy không bị đầy bụng chứ?”

Ngô Bình vỗ bụng, cười nói: “Thím Chu, không sao đâu. Thím nói với tộc trưởng một tiếng, tôi sắp lên núi chơi rồi, buổi tối mới quay lại”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.