Chương trước
Chương sau
Chương 4479

“Chủ nhân, khiếp quá đi mất! Chỉ một con chuột thôi mà cũng có thực lực đáng sợ đến thế!”

Ngô Bình nói như có điều suy nghĩ: “Bàn Nguyên, ngươi từng bảo Thái Dương Khư thuộc một vũ trụ rất mạnh, hơn nữa còn trải qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên còn gì. Sinh vật ở đây mạnh cũng là điều hợp lý thôi, dẫu sao chúng cũng đã sống qua nhiều kỷ nguyên mà”.

Bàn Nguyên: “Cuối cùng thì tiểu nhân đã hiểu sao bao nhiêu cường giả lại chết ở đây rồi, sinh linh ở đây khiếp đảm quá!”

Ngô Bình: “Nhưng đây cũng là một nơi lý tưởng để rèn luyện cơ thể và tinh thần đấy”.

Trong lúc họ nói chuyện, chợt có một con rắn chui ra, nó quét cái đuôi một cái là hất ngã Bàn Nguyên ngay, sau đó nó nhanh chóng cuộn tròn con chó lại.

Bàn Nguyên sợ hãi hét lên: “Chủ nhân cứu mạng!”

Ngô Bình lắc đầu rồi bước tới túm lấy con rắn, nó lập tức thả lỏng người.

Anh ném con rắn vào Động Thiên, chuẩn bị nấu món canh rắn.

Lúc này, trên trời chợt có mây đen kéo đến, trời mưa như trút nước. Sức mạnh của gió quá lớn, Ngô Bình suýt nữa còn không đứng vững, Bàn Nguyên thì chỉ còn cách bám chặt vào người Ngô Bình thì mới không bị gió thổi bay.

Mưa rơi tầm tã, nhưng lại bị ngăn cách ở một nơi cách Ngô Bình vài mét.

Anh đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một cây nấm, Ngô Bình hái nấm bỏ vào miệng ăn thì cảm thấy cây nấm này có dược lực. Kết quả là anh đã cảm thấy có hai loại dược lực khác nhau trong cây nấm bình thường này, chúng đều có hỗ trợ lớn với anh.

Mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến chục phút là ngừng hẳn, bầu trời đã trong xanh trở lại.

Mưa vừa ngừng thì có rất nhiều côn trùng chui ra, chúng đều rất mạnh, từ con muỗi, con kiến cũng có lực tấn công đáng ngạc nhiên, đến Ngô Bình cũng phải né chúng.

Phía trước có một ngọn núi, Ngô Bình nhanh chóng đi đến đó. Cuối cùng anh phát hiện, cách mình khoảng vài trăm dặm có khói bốc lên, mà có khói thì sẽ có người.

Anh tăng tốc đi về phía đó, chờ khi đến gần thì anh mới biết không hề có người ở đây, mà là một đám khỉ đang nhóm lửa để nướng thịt nai ăn.

Bầy khỉ này rất đông, phải có đến cả chục nghìn con, tính tổ chức của chúng rất mạnh, kỷ luật nghiêm minh. Tuy là khỉ, nhưng chúng rất thông minh, chẳng thua kém gì con người.

Chúng xây nhà, chế tạo xe ngựa, hơn nữa còn thuần phục một lượng lớn các con ngựa có sừng trên đầu để phục vụ mình. Nhưng nhìn tổng thể thì nền văn minh của bầy khỉ này vẫn còn sơ khai, chỉ giống thời kỳ đồ đá của con người.

Bỗng có một con khỉ phát hiện Ngô Bình đang nhìn chúng, nó lập tức rít lên, ngay sau đó đã có cả trăm con nhìn về phía Ngô Bình rồi cùng xông về phía anh.

Ngô Bình đứng yên bất động, khi con khỉ đầu tiên tiến lại gần anh, nó chỉ nhìn chứ không làm gì cả. Sau đó, có nhiều con nữa cùng xuất hiện, một con trong số đó chính là Hầu vương.

Thực lực của con Hầu vương này rất mạnh, nó cao gần ba mét, trông như một ngọn núi nhỏ, mỗi khi nó bước đi, mặt đất đều rung chuyển.

Hầu vương cất giọng nói kỳ lạ, cùng lúc đó đã có thông tin của nó xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

“Ngươi là động vật gì? Đến đây làm chi?”

Ngô Bình: “Ta là con người”.

“Con người ư? Chưa nghe đến bao giờ”, Hầu vương nói: “Rời khỏi đây ngay, không thì đừng có trách”.

Ngô Bình: “Trách móc gì, các ngươi chỉ là bầy khỉ thôi”.

Hầu vương nổi giận rồi tung một chưởng tấn công Ngô Bình, nó vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã biến thành một người khổng lồ cao mười mét rồi lấy tay ấn nó xuống đất.

Đầu hầu vương cắm xuống bùn, nó không thể cử động, đôi tay đập đất ra hiệu nhận thua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.