Chương trước
Chương sau
Chương 4467

Ngô Bình cười nói: “Được, nếu Hoả Vân Đạo Tôn đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng sẽ nói rõ ràng. Tôi có một tiểu thiếp, phụ thân cô ấy bị giam ở động Hỏa Vân. Trước đó tôi và đạo hữu cũng không phải chỗ quen biết, cho nên không dám vội vàng nói ra chuyện này”.

Hỏa Vân Đạo Tôn hỏi: “Không biết người mà đạo hữu nhắc tới là ai?”

Ngô Bình đáp: “Phạm Ly”.

Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ cau mày: “Người này lúc trước đã đả thương đồ tôn của tôi, khiến nó không thể nào tu luyện được nữa. Tôi không giết ông ta đã là nhân nhượng lắm rồi”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Lệnh đồ tôn bị thương nặng như vậy sao? Có thể để tôi gặp cậu ấy không, có lẽ tôi có thể chữa lành vết thương cho cậu ấy”.

Hỏa Vân Đạo Tôn cười hỏi: “Đại Thánh cũng biết y thuật?”

Ngô Bình: “Tôi có hiểu biết một chút”.

Hỏa Vân Đạo Tôn sai người khiêng một người đàn ông lưng gù mắt lác lên, Ngô Bình nhìn người này, nói: “Thương thế quả thực nghiêm trọng, nhưng với khả năng của đạo hữu thì có thể chữa được mới phải”.

Hỏa Vân Đạo Tôn: “Khi đó tôi đang bế quan vượt ải sinh tử, nửa năm sau mới có thể xuất quan. Khi tôi đi ra thì nó đã thành như vậy, tôi cũng không thể làm gì”.

Ngô Bình tiến lên, đưa tay vỗ một cái. “Cạch” một tiếng, cái lưng gù của cậu ta đã thẳng lại. Đồng thời, một lực đạo lớn tràn vào trong cơ thể đối phương, đả thông kinh mạch toàn thân của cậu ta.

Sau đó, anh điểm vài huyệt trên người cậu ta và nói: “Được rồi đó”.

Người thanh niên kêu lên “ai da” một tiếng, kinh mạch được đả thông, cảm giác khó chịu trong cơ thể nháy mắt đã biến mất, toàn thân cực kỳ thoải mái, một lực đạo mới được sinh ra trong cơ thể.

Cậu ta vui mừng khôn xiết và kêu lên: “Tôi khoẻ lại rồi, hoàn toàn khoẻ lại rồi!”

Hỏa Vân Đạo Tôn khẽ gật đầu, cười nói: “Đa tạ Đại thánh đã dùng đôi tay kỳ diệu chữa khỏi cho đồ tôn vô dụng của tôi”.

Cậu thanh niên kia cũng rất thông minh, vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Đa tạ Đại Thánh!”

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ thôi”.

Hoả Vân Đạo Tôn cười nói: “Nếu Đại thánh đã mở lời, lại còn chữa cho đồ tôn của tôi thì tôi sẽ thả Phạm Ly”.

Sau đó ông ấy dặn dò thuộc hạ vài câu. Không lâu sau, một người đàn ông người chằng chịt vết thương được đưa lên đại điện. Trên người người này không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa mắt cũng mù, tai cũng bị hỏng. Có thể nhận ra ông ta đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu đau đớn và đày đọa.

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Hoả Vân Đạo Tôn cũng hơi sững lại, hỏi: “Là kẻ nào làm vậy?”

Người thanh niên vừa được Ngô Bình chữa cho cúi đầu đáp: “Sư tổ, vì hận ông ta đánh mình thành tàn phế nên con có dạy dỗ ông ta một chút”.

Hoả Vân Đạo Tôn cười lạnh: “Đồ khốn nạn, giờ chúng ta phải ăn nói thế nào với Đại Thánh đây?”

Ngô Bình đáp: “Không sao, vài vết thương nhỏ này tôi có thể chữa được”, anh phất tay một cái, đưa Phạm Ly vào trong động tiên cho hai bố con Kiều Nô đoàn tụ”.

Hoả Vân Đạo Tôn có chút áy náy, nói: “Đại Thánh, thực sự xin lỗi. Tôi cũng không biết tên nghịch tử khốn kiếp này lại làm ra việc này”.

Ngô Bình: “Hoả Vân đạo hữu, đây chỉ là chuyện nhỏ”.

Hoả Vân Đạo Tôn gật đầu nói: “Đại Thánh, trong Hoả Vân Giới này còn có truyền thừa cao minh hơn. Chỉ là tư chất tôi có hạn nên không thể lĩnh ngộ. Tư chất của Đại Thánh vượt xa tôi, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó”.

Ngô Bình cười đáp: “Đây là địa bàn của đạo hữu, làm vậy hình như không hay lắm thì phải”.

Hoả Vân Đạo Tôn khẽ thở dài đáp: “Thực không dám giấu, gần đây tôi có linh cảm đại nạn sắp ập xuống, chỉ e không thể vượt qua Vô Sinh kiếp lần này”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.