Chương trước
Chương sau
Chương 4404

Tà ma trong sào huyệt đều được Ngô Bình giáo hoá thành Thánh đồ, nuôi bọn chúng tốn kinh khủng, mới mấy ngày mà Ngô Bình đã chịu không nổi. Thế nên anh buộc phải tới Đan Vương lâu ở giữa đại thế giới để lấy tiền.

Trước nay Đan Vương lâu làm nên ăn ra, hoá thân của Ngô Bình vẫn đang luyện đan, lại thiêm việc có đan sư như Lạc Ngưng Đan trấn giữ, thế nên việc làm ăn vẫn luôn rất thuận lợi, lợi nhuận rất cao.

Nhưng Ngô Bình vừa tới đã lấy đi hơn một nửa số tiền Đan Vương lâu kiếm được, sau đó dùng để mua dược liệu hết.

Doanh thu của Đan Vương lâu hiện nay rất ổn định, mỗi ngày chỉ thu được chừng đó tiền thôi, anh buộc phải nghĩ ra cách kiếm tiền khác, đó chính là luyện chế ra đan dược khan hiếm.

Đào Như Tuyết gần đây vẫn luôn quản lý Đan Vương lâu, thấy Ngô Bình mặt ủ mày chau thì bỗng thấy kỳ lạ: “Huyền Bình, anh đang buồn rầu đấy hả?”

Ngô Bình thở dài: “Ừ, anh thiếu tiền”.

Sau đó anh nói chuyện của sào huyệt tà ma ra.

Đào Như Tuyết nghe xong cũng đau đầu: “Nuôi cả chục triệu tà ma, không tốn sao được? Hay là anh giảm bớt số lượng tà ma đi?”

Ngô Bình lắc đầu: “Bây giờ họ không còn là tà ma nữa rồi, là Thánh đồ, là lực lượng nòng cốt của Thánh Thiên Giáo trong tương lai, anh nhất định phải dốc sức bồi dưỡng họ”.

Đào Như Tuyết: “Được, là Thánh đồ. Nhưng cả chục triệu Thánh đồ cũng không thể để chúng ta nuôi cả chứ, phải để họ tự lực cánh sinh mới được”.

Một câu của Đào Như Tuyết đã khiến Ngô Bình thức tỉnh, anh vỗ đầu mình: “Đúng vậy, thực lực và trí tuệ của những Thánh đồ này đều hơn xa người bình thường, sao không để họ tự lực cánh sinh cơ chứ!”

Anh đứng dậy, đi vòng mấy vòng, lẩm bẩm: “Nhưng bọn họ có thể làm được gì đây?”

Đào Như Tuyết: “Anh giỏi nhất là luyện đan, dạy bọn họ luyện đan là được rồi. Nếu không thể luyện đan thì cho họ đi đánh trận. Nghe nói Tiên Đình rất hào phóng với những người có quân công, thưởng rất nhiều, cho cả đất cả tiền. Anh có mười triệu Thánh đồ, nếu thực lực đủ mạnh thì chẳng phải rất dễ lập công sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Em nói đúng lắm Như Tuyết, do anh nôn nóng quá rồi. Những Thánh đồ này có thể từ từ bồi dưỡng, hơn nữa cũng không cần phải để họ ở mãi trong này”.

Anh lập tức rời khỏi Đan Vương lâu, tới tìm Thanh Minh. Thanh Minh là hoá thân của anh, bây giờ đang làm việc dưới trướng Thiên soái, bây giờ anh ta rất nổi tiếng, nhận được nhiều tài nguyên, vẫn đang trấn thủ ở Nam Thiên Môn.

Hai người gặp mặt, Ngô Bình nói: “Thanh Minh, gần đây ngươi có đang đánh trận không?”

Thanh Minh: “Nếu tôi muốn đánh thì không thiếu cơ hội. Bây giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên ngoài có rất nhiều xung đột, các thế lực giao tranh, mỗi ngày đều chết đi vô số sinh linh. Nhưng số lượng binh của tôi có hạn, không muốn đánh”.

Ngô Bình: “Ta cho ngươi binh thì thế nào? Sau này lập công ngươi chia một nửa tài nguyên cho ta, đồng thời cũng giúp ta nuôi số binh này”.

Thanh Minh nhìn anh: “Là thánh binh à?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng xem là vậy, ngươi xem đi”.

Bên cạnh anh lập tức xuất hiện một Thánh đồ. Vẻ ngoài của Thánh đồ này không giống với người thường cho lắm, bốn tay bốn mắt, cực kỳ mạnh mẽ, thân cao hơn ba mét.

Tiền thân của Thánh đồ này là một con tà ma cấp trung, sau khi được Ngô Bình giáo hoá, trưởng thành lên như bây giờ. Nếu cho thêm thời gian và tài nguyên thì sẽ thăng thành Thánh đồ ở bậc tà ma cấp cao.

“Đây là binh cấp trung của ta, thế nào?”

Mắt Thanh Minh sáng lên: “Khá lắm! Anh có bao nhiêu binh thế này?”

Bây giờ Ngô Bình đang có hai triệu binh cấp trung, anh nói: “Ta có thể đưa trước cho ngươi một triệu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.