Chương trước
Chương sau
Chương 4387

Rất nhanh, anh lấy đan dược ra thử nghiệm đồng thời tiến hành cải thiện. Ngày hôm sau, anh đã luyện ra được đan dược hoàn chỉnh, tên là Khu Ma Đan.

Sau đó anh yêu cầu Tiên Đình cung cấp thêm dược liệu để luyện chế đan dược này, đồng thời phái người đưa một phần đan dược đến Tiên Đình, để quan viên ở Tiên Đình thử nghiệm hiệu quả của đan dược.

Đan dược vừa được đưa đi không lâu thì ba triệu tiên binh đã đến nơi.

Ngô Bình đã được tiếp xúc với tiên binh Tiên Đình từ lâu rồi. Ba triệu đại quân này chia thành ba phần, mỗi phần được một Đốc tướng quân thống lĩnh. Đốc tướng quân tương đương quan nhị phẩm, chức vị Thần tướng của Ngô Bình cao hơn bọn họ, đương nhiên là võ quan nhất phẩm rồi!

Những Đốc tướng quân này đều đã kinh qua sinh tử, bây giờ bỗng nhiên lại bị phái tới làm thuộc hạ cho một kẻ không ai biết tên nên bọn họ đều thấy không phục.

Ba triệu tiên binh vừa tới đã đóng trú ở những nơi khác nhau.

Ngô Bình đã cho người chuẩn bị lều lớn từ trước, thế mà ba vị Đốc tướng quân này đều không đến bái kiến. Anh hiểu ra ngọn nguồn sự việc nên phái người cầm binh phù của mình truyền cho bọn họ.

Quân lệnh như núi, ba người này có kiêu căng thế nào cũng không dám làm trái, thế nên mỗi người đều dẫn theo vài thống lĩnh tới bái kiến Ngô Bình.

Vừa gặp mặt, Ngô Bình đã phát hiện thực lực của ba vị Đốc tướng quân đều không yếu, toàn là cường giả cảnh giới Đại Đạo Quân, thống lĩnh bên cạnh họ cũng đa phần là cao thủ cảnh giới Đạo Quân.

Ba người tới lều lớn đều không bước lên bái kiến mà chỉ chào một câu ngoài miệng: “Tham kiến thần tướng”.

Ngô Bình cũng không tức giận, anh cười nói: “Các vị đường xa tới đây đã vất vả rồi, tôi đã cho người chuẩn bị rượu thịt, tối nay thiết đãi các anh em một bữa no nê”.

Sau đó anh nói: “Ba vị tiên đốc tự giới thiệu về mình đi”.

Một người đàn ông mặc giáp bạc bước lên trước nói: “Mạt tướng Lý Trảm Thần, tiên đốc của Xích Hoả Quân, xin ra mắt thần tướng”.

Ngô Bình cười nói: “Được, thì ra là Lý tiên đốc”.

Người thứ hai mặc trọng giáp màu đen nói: “Mạt tướng là Vũ Thiên Lăng, tiên đốc của Lăng Tiên Quân, xin ra mắt thần tướng”.

Ngô Bình: “Trông có vẻ tuổi tác của Lăng tiên đốc không lớn lắm”.

Vũ Thiên Lăng: “Bẩm Thần tướng, năm nay mạt tướng ba mươi chín tuổi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ba mươi chín tuổi đã là Đại Đạo Quân, đúng là kỳ tài”.

Người thứ ba mặc bột bộ nhuyễn giáp màu vàng, bên hông đeo một thanh đại đao, giọng nói ồm ồm: “Mạt tướng là Long Thành Đạo, tiên đốc của Uy Long Quân, xin ra mắt thần tướng!”

Ngô Bình cười nói: “Ắt hẳn ba vị tiên đốc đều đã tham gia trận chiến với Thần tộc trước đó, các vị đều là dũng sĩ và công thần”.

Nói xong, anh ra hiệu bảo ba người ngồi xuống, cho người dâng trà nước lên, sau đó anh nói chuyện với bọn họ với giọng điệu rất khách sáo.

Nói chuyện một hồi, anh cho ba vị tiên đốc lui xuống. Bọn họ vừa đi, Tư Không Vũ đã xuất hiện, nói: “Bệ hạ, ba người này không hề phục ngài, e là rất khó chỉ huy bọn họ”.

Ngô Bình: “Không phục là chuyện bình thường, nếu bảo tôi đi làm thuộc hạ cho kẻ khác, tôi cũng không phục. Nhưng không sao cả, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ chủ động phối hợp với tôi thôi”.

Tư Không Vũ: “Bệ hạ có diệu kế gì ạ?”

Ngô Bình: “Bọn họ không phục chẳng qua là vì tôi vô danh, không có tư cách chỉ huy bọn họ. Thế thì tôi đánh vài trận thắng trước, khi họ thấy theo tôi có thể giành được quân công thì sẽ cầu xin tôi chỉ huy bọn họ đánh trận thôi”.

Tư Không Vũ mỉm cười, nói: “Bệ hạ nói chí phải. Đối với một vị tướng quân thì việc không được đánh trận còn khó chịu hơn giết chết bọn họ nữa!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.