Chương trước
Chương sau
Thiếu niên: “Lý đạo hữu, tôi tên Trần Quan Bảo, ân tình của anh, đời này tôi sẽ không quên”.

Ngô Bình: “Đời này không quên, chuyển thế kiếp sau sẽ quên sạch, đúng không?”

Trần Quan Bảo cười ha ha: “Là đời đời kiếp kiếp không quên!”

Ngô Bình: “Tôi mang cậu ra đây là vì nhất thời cảm thấy nơi này rất hợp với cậu”.

Trần Quan Bảo cười nói: “Quả thực nơi này rất tốt, Hồng Hoang quy về một, là lúc tôi thi triển sở học của tôi rồi”.

Ngô Bình: “Ngồi đi, nếm thử của tôi nào!”

Trần Quan Bảo ngồi xuống, hai người uống rượu trò chuyện, trong lúc nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này học thức bất phàm, dường như hiểu biết tất cả mọi thứ. Y thuật không tệ, trình độ luyện đan cũng khá cao, đối với tu hành cũng có hiểu biết riêng của mình. Anh ý thức được, Trần Quan Bảo này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, trên người nhất định ẩn chứa rất nhiều bí mật.

“Thiên kiêu như cậu sao lại biến thành một con cá có thể bị bắt ăn bất cứ lúc nào vậy?”

Trần Quan Bảo bỏ đũa xuống, cười nói: “Lý đạo hữu, anh nghe nói đến cược vận mệnh chưa?”

Ngô Bình: “Ồ, cược vận mệnh?”

Trần Quan Bảo gật đầu: “Thua sẽ mất tất cả, cược thắng thì sẽ có cơ hội trở thành một trong những cao thủ Kỷ Nguyên mạnh mẽ nhất!”

Ngô Bình sững người: “Cậu thắng rồi sao?”

Trần Quan Bảo cười nói: “Vốn dĩ tôi sắp thua, thậm chí bản thân tôi cũng tuyệt vọng. Nhưng may mắn là tôi gặp được Lý đạo hữu. Anh xuất hiện khiến thời thế tôi vận chuyển. Nếu tôi đoán không nhầm thì mấy người bọn họ, có thể vẫn còn là vật phàm, chưa khôi phục thực lực, dù sao cũng không phải ai cũng có thể được dùng đan dược của Lý đạo hữu luyện chế”.

Ngô Bình: “Ý cậu nói là, cậu cược vận mệnh với người khác?”

Trần Quan Bảo: “Ừ. Không phải chúng tôi muốn cược, mà là quy tắc trò chơi khiến chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Tình hình cụ thể thì đợi có cơ hội tôi sẽ nói chi tiết với Lý đạo hữu. Bây giờ tôi phải rời khỏi nơi này rồi, đi làm chút chuyện”.

Ngô Bình: “Được, chúc cậu mọi việc thuận lợi”.

Trần Quan Bảo chắp tay với Ngô Bình: “Lý đạo hữu, đợi sau khi tôi làm xong việc, tôi sẽ tặng anh một lợi ích cực lớn, xem như báo đáp của tôi cho anh”.

Ngô Bình cười: “Vậy tôi đợi tin tốt của cậu”.

Trần Quan Bảo hóa thành một luồng tiên quang, bay lên trời, thoáng chốc đã biến mất không dấu vết.

Anh ta vừa đi, núi thần đã lên tiếng:” Người này không đơn giản”.

Ngô Bình:” Ồ, sao lại không đơn giản?”

Núi thần: “Hơi thở người này tương tự với kiếp trước của cậu, có khả năng còn đáng sợ hơn cả cậu”.

Ngô Bình: “Ồ, còn mạnh hơn cả tôi sao? Xem ra tôi đã xem nhẹ anh ta rồi”.

Núi thần: “Nhưng mà, bây giờ cậu gặp được tôi rồi, chắc chắn cậu ta không so được với cậu”.

Ngô Bình: “Tiền bối đang khen tôi, hay là khen bản thân mình vậy?”

Hai người đang nói chuyện, thì một con cá lớn ba màu bỗng nhảy lên thuyền, nặng mấy chục cân, nó giãy mấy cái trên thuyền, rồi dần dần an tĩnh lại.

Ngô Bình phát hiện linh khí vận chuyển trên thân cá, trông có vẻ như có linh trí, anh cố ý nói: “Vậy mà lại tự mình chui đầu vào lưới, xem ra là ông trời muốn cho mình một bữa cá nướng rồi”.

Nói rồi, anh định bắt lấy con cá, con cá bỗng vẫy đuôi, định nhảy vào biển lớn, nhưng Ngô Bình nhanh tay, nắm chặt lấy nó, thản nhiên nói: “Nếu đã đến, thì mày khỏi chạy nữa. Nói đi, mày muốn được tao hấp, hay là kho? Hay là, nướng ăn cũng được, chắc chắn tao sẽ thỏa mãn tâm nguyện mày”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.