Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Vậy bây giờ chẳng phải tiền bối đã là thiên hạ vô địch?”

Núi thần: “Tình hình của tôi không ổn, kỷ nguyên trước tôi đã bị đối thủ làm hỏng đạo cơ, vì vậy thực lực hiện tại đã lùi về trước bảy kỷ nguyên”.

Ngô Bình chớp mắt, nói: “Nói vậy là bây giờ tiền bối vẫn là cao thủ ở cấp độ ba kỷ nguyên sao?”

Núi thần: “Na ná vậy”.

“Tìm tôi làm gì?”. Anh hỏi.

Núi thần: “Tôi cảm nhận được trên người cậu có khí tức của mấy cao thủ, điều này chứng tỏ cậu là người may mắn, là con trời trong tương lai. Gặp được thiên kiêu như thế đương nhiên tôi phải nói chuyện, kết bạn với cậu chứ”.

Ngô Bình: “Chỉ kết bạn thôi sao?”

Núi thần: “Nếu có thể tôi còn mong cậu giúp tôi một việc”.

Ngô Bình động lòng, nói: “Tiền bối có việc gì cứ nói thẳng”.

Núi thần: “Kỷ nguyên trước, thạch thai mà tôi tu luyện đã bị người khác cướp mất, đấy là đạo cơ của tôi, chỉ cần tìm được thạch thai thì tôi sẽ có thể khôi phục được thực lực”.

Ngô Bình: “Thiên hạ rộng lớn thế này, tôi đi đâu tìm thạch thai của tiền bối đây?”

Núi thần: “Bây giờ có lẽ không thể nhưng sẽ có một ngày nhân vật lớn như cậu có thể giúp được tôi”.

Ngô Bình hiểu ra ngay, đối với cá thể có sinh mệnh được đo lường bằng kỷ nguyên thế này thì trong mắt họ, thời gian là một khái niệm khác hẳn.

Anh nói: “Thôi được, tiền bối tin tôi đến vậy thì tôi chỉ có thể đồng ý với tiền bối”.

Trông có vẻ như họ nói với nhau rất nhiều nhưng thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt, anh nói: “Vật chất của núi thần này không tệ, tôi lấy nó vậy”.

Núi thần quả nhiên rất huyền diệu, thế mà Thành Diễn lại không cách nào thu được lợi ích gì từ nó, vì vậy Thành Diễn ở trước mặt đối với nó đã không còn giá trị gì, đưa nó ra để đổi lại một nửa gia sản chính là lựa chọn tốt nhất, cũng không khác gì “lợi dụng phế vật”.

Thành Diễn nói: “Được, núi thần này thuộc về cậu rồi”.

Ngô Bình vung tay, núi thần đã tiến vào Động Thiên, sau đó anh lạnh nhạt nói: “Thủ phạm đã chết, chuyện này dừng tại đây thôi”.

Rời khỏi nhà họ Thành, lão tổ Huyền Đô quay về tiên giáo Thái Thanh trước, Ngô Bình thì giúp Long Tinh Nhi chôn cất người nhà. Anh còn bắt cháu trai của người phụ nữ ác độc kia đến, chém đầu tế bái trước mộ.

Tên ác bá này không còn người phụ nữ ác độc kia làm chỗ dựa thì như chó mất nhà, ngay cả dũng khí giãy dụa cũng chẳng có.

Trước linh đường, hai chị em bái lạy người thân, sau đó đi cùng Ngô Bình quay về đại thế giới Phiêu Miểu.

Chị gái của Long Tinh Nhi cũng rất xinh đẹp, tên Long Uyển Nhi, tính cách dịu dàng, Long Tinh Nhi đưa cô ấy đến nơi ở của mình.

Quay về tiên cung Phiêu Miểu, Ngô Bình kể lại tình hình chuyến đi cho Phiêu Miểu.

Phiêu Miểu nói: “Nhà họ Thành có thể sống sót, là do sư tổ con nể mặt Thành Diễn”.

Ngô Bình: “Thủ phạm bị xử tử, chuyện này cũng xem như đã giải quyết xong. Sư muội Tinh Nhi có tư chất rất tốt, thành tựu sau này của em ấy e rằng không thấp hơn con”.

Phiêu Miểu cười nói: “Cái đó thì chưa chắc, ít nhất hiện tại là không tệ. Huyền Bình, con phải giúp đỡ con bé nhiều thêm”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.