Chương trước
Chương sau
Những ngày qua, Côn Luân Kiếm Cung đã thu nạp rất nhiều đệ tử thiên tài từ khắp các nơi, có một số đệ tử thăng tiến cực nhanh. Nếu không nhờ Hoả Hoàng Nhi trấn áp, đám thiên kiêu này đã làm loạn từ lâu rồi. Nhưng dù vậy, vẫn chẳng ai chịu phục ai cả.

Sau khi biết được đại khái về tư chất và tính cách của những người này, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược, chuẩn bị nâng cao tư chất cho họ.

Anh có hoá thân, luyện chế đan dược bình thường cực kỳ nhanh. Chỉ cần có đủ dược liệu, anh sẽ nhanh chóng luyện chế ra được một lượng lớn đan dược. Đồng thời, anh cũng đích thân luyện chế ít dược liệu quý hiếm để bồi dưỡng một số thiên kiêu trong đó.

Nhị sư tỷ Lam Hâm vẫn luôn ở đây giúp đỡ anh. Với sự quản lý của cô ấy, Côn Luân Kiếm Cung thay đổi từng ngày và thăng cấp rất nhanh. Tính ra, trình độ và năng lực tổng thể của Côn Luân Kiếm Cung hiện nay đã vượt qua cả Thái Thanh Kiếm Tông rồi.

Hôm nay, Ngô Bình mời Lam Hâm đến sảnh sau, khoản đãi cô ấy bằng quả hạnh và đan dược, cười nói: “Những ngày qua thật sự vất vả cho chị rồi”.

Lam Hâm cười đáp: “Không vất vả. Ở đây, chị rất có cảm giác thành tựu. Những đệ tử này vô cùng ưu tú”.

Ngô Bình nói: “Giữ chân chị bấy lâu nay, em cũng hổ thẹn lắm. Bây giờ em có một lời đề nghị hơi quá đáng, ấy là mong chị có thể đảm nhận chức vị cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung”.

Lam Hâm lắc đầu: “Không phải là chị không muốn giúp em, nhưng với năng lực và uy danh của chị thì không thể đảm đương chức cung chủ. Có điều, chị có một ứng viên khác”.

Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy?”

Lam Hâm cười nói: “Đương nhiên là Hoả Hoàng Nhi, thực lực của cô bé là mạnh nhất, cũng là người nhà của em nên để cô bé làm cung chủ là hợp nhất rồi còn gì”.

Ngô Bình: “Nhưng Hoả Hoàng Nhi không có kinh nghiệm, cũng không biết quản lý đệ tử”.

Lam Hâm: “Vẫn còn chị đây cơ mà, có Hoàng Nhi trấn thủ, chị có thể mượn cô bé làm tấm bình phong để làm việc, như vậy còn ai dám không phục chị chứ”.

Ngô Bình mừng rỡ: “Sư tỷ, chị không đi nữa à?”

Trước đó họ đã giao hẹn với nhau là Lam Hâm chỉ giúp một thời gian rồi sẽ rời đi.

Lam Hâm cười nói: “Không đi nữa, chị đã dày công bồi dưỡng nhiều thiên kiêu thế này thì phải nhìn họ trưởng thành chứ”.

Ngô Bình: “Cảm ơn sư tỷ, xin sư tỷ nhận của em một lạy!”

Lam Hâm đỡ anh dậy rồi nói: “Sư đệ, chúng ta đâu cần khách sáo thế làm gì. À, lâu rồi chị không gặp sư phụ, mấy hôm nữa định đi đây, em có đi không?”

Ngô Bình gật đầu: “Em cũng đang muốn đi gặp người, chúng ta cùng đi nhé! Tiện thể, em cũng muốn đến đại thế giới Thái Thanh một chút”.

Lam Hâm gật đầu: “Ừ, mấy hôm tới em hãy luyện đan nhiều lên rồi chúng ta đi. Thiệt tình, có ông em là Đan Vương nhất phẩm mà Côn Luân Kiếm Cung chẳng có đan dược mà dùng”.

Ngô Bình tỏ vẻ ngượng ngịu: “Sư tỷ nói phải, sau này luyện chế đan dược xong, em sẽ ưu tiên cho người mình dùng trước”.

Lam Hâm: “Lần này em mà đến Thái Thanh Tiên Giáo, kiểu gì sư tổ cũng đòi em cả lố đan dược cho xem”.

Ngô Bình thở dài: “Nhưng biết làm thế nào được, một khi người mở lời thì em phải đồng ý thôi”.

Kiếm Cung có rất nhiều việc nên Lam Hâm chỉ ngồi chơi một lát rồi lại đi ngay.

Ngô Bình nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục vùi đầu luyện đan. Không chỉ có Kiếm Cung cần đan dược, mà Đan Vương lâu cũng đang cháy hàng rồi, giờ anh muốn nghỉ thêm cũng khó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.