Chương trước
Chương sau
Khí tức của Ngô Bình quá mạnh. Vị quan thuế vốn muốn kiêu ngạo một chút, nhưng vừa giáp mặt Ngô Bình, khí tức Đại Thánh Chân Vương của anh đã khiến anh ta không thở nổi.

Đây cũng là ý đồ của Ngô Bình, anh muốn trấn áp sự ngạo mạn và vô lễ của người này.

Quan thuế cảm thấy khó chịu khắp toàn thân, suýt nữa đã quỳ sụp xuống, nói năng cũng không lưu loát. Anh ta nghiến răng: “Hạ quan, tham kiến Quốc vương Thiên Võ”.

Ngô Bình sảng khoái ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: “Anh có thể quỳ xuống nói”.

Quan thuế quỳ xuống đất trong nhục nhã, chỉ khi ngẩng đầu mới có thể nói chuyện với Ngô Bình.

“Là Đại Thiên Tôn bảo các anh thu thuế hay chỉ đơn giản là Thuế nha muốn thu thuế của nước Thiên Võ?”, anh thẳng thừng tra hỏi, như thể người quỳ trước mặt là tội phạm.

Quan thuế không muốn trả lời nhưng miệng lại không nghe theo suy nghĩ: “Là ý của Thuế nha”.

Ngô Bình hỏi: “Ngoại trừ nước Thiên Võ, Thuế nha còn thu thuế của nước phụ thuộc nào khác không?”

Quan thuế đáp: “Đang chuẩn bị, nước Thiên Võ hiện là nước cần thu thuế đầu tiên”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao phải thu thuế của nước Thiên Võ? Nước Thiên Võ không phải thế lực lớn gì cả, trưng thu thuế cũng chẳng được bao nhiêu”.

Quan thuế đáp: “Tiền thuế thật ra cũng không ít”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ồ, các anh định thu bao nhiêu?”

Quan thuế nói: “Thu thuế theo diện tích và dân số, nước Thiên Võ phải nộp khoảng hai phẩy năm nghìn tỷ tiền Đạo”.

Ngô Bình đập bàn: “Hai phẩy năm nghìn tỷ? Thuế nha các anh thèm tiền đến phát điên rồi à?”

Quan thuế đáp: “Đây là kết quả mà Thuế nha tính ra”.

Ngô Bình cười khẩy: “Nếu tôi không nộp thì sao?”

Quan thuế:“Không nộp thuế, chính là phản nghịch Tiên Đình. Đương nhiên Tiên Đình sẽ không khoanh tay ngồi yên, chắc chắn sẽ xuất binh tiến đánh nước Thiên Võ”.

Im lặng một hồi, Ngô Bình hỏi thẳng: “Có phải nhằm vào nước Thiên Võ hay không?”

Quan thuế nói: “Nếu nói là nhằm vào thì đúng là có đôi chút”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, người muốn nhằm vào nước Thiên Võ là ai?”

Quan thuế đáp: “Hạ quan thấp cổ bé họng, không biết rõ những chuyện này”.

Ngô Bình nói: “Thế thì các anh quay về đi. Bảo với bên quản lý Thuế nha rằng nước Thiên Võ sẽ không nộp một xu thuế nào. Nếu có bản lĩnh thì đến đây đòi thuế đi!”

Quan thuế trả lời: “Vâng, tôi nhất định sẽ trả lời nguyên văn”.

Ngô Bình phất tay, người này mới đứng dậy được. Anh ta kinh hãi nhìn Ngô Bình rồi vội vã dẫn tuỳ tùng rời đi.

Sau khi nhóm người của quan thuế đi khỏi, Đường Tử Di nói với vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Huyền Bình à, e là chuyện này không dễ giải quyết. Thuế nha quả thật không phải là thế lực lớn gì cả, nhưng họ nắm giữ quyền thu thuế. Chúng ta từ chối nộp thuế, e rằng phía Đại Thiên Tôn sẽ nổi giận, nói không chừng sẽ thật sự xuất binh tấn công chúng ta”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Chắc chắn họ không dám tấn công đâu. Hiện nay Tiên Đình đang thiếu binh sĩ duy trì hiện trạng, làm gì còn binh lính mà đánh anh?”

Đường Tử Di thở phào: “Chỉ cần không xuất binh là tốt rồi!”

Ngô Bình bảo: “Điều anh lo không phải là Tiên Đình xuất binh đánh chúng ta, mà là sau này đối phương còn giở thủ đoạn nào khác để đối phó chúng ta hay không. Nước Thiên Võ nằm ở phía Nam của Nam

Thiên Môn, vị trí vô cùng quan trọng, Tiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ kiểm soát nơi này. Anh lo rằng sau này bọn họ sẽ lấy chuyện đó làm cái cớ, dùng âm mưu quỷ kế để chia cắt nước Thiên Võ!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.