Chương trước
Chương sau
Có một người đầu hàng thì sẽ có một nhóm, một nhóm người đầu hàng rồi thì sẽ có thêm nhiều người noi theo. Chưa đầy một khắc, toàn bộ năm triệu đại quân Thiên Hành đã quỳ xuống đất, thề rằng sẽ trung thành với Mộc Thiên Tuyết.

Ngô Bình đã bắt được Hoàng đế Thiên Hành từ lâu. Anh vươn tay túm hắn từ trong một đám cao thủ, tựa như xách một con gà con trong tay vậy.

Thấy Hoàng đế Thiên Hành cũng đã bị bắt, lý do kiên trì cuối cùng của các quan văn võ cũng không còn. Họ thi nhau quỳ xuống đất: “Tham kiến Nữ Đế!”

Thấy các quan thần quỳ rạp, Mộc Thiên Tuyết không khỏi cảm thán muôn phần. Cô ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Cảm ơn, Huyền Bình. Nếu không nhờ anh ra tay giúp đỡ, e rằng hôm nay tôi đã phải chạy trốn khỏi nơi này rồi”.

Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, Thiên Tuyết. Tiếp theo, cô phải hợp nhất Tây Lương và Thiên Hành lần nữa để khôi phục hoàng triều Thiên Hành”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Ừ. Mấy ngày sắp tới, e là tôi phải nhờ anh trấn thủ nơi này, chờ đến khi sóng gió qua đi”.

Ngô Bình cười nói: “Không thành vấn đề!”

Mộc Thiên Tuyết đi thẳng đến hoàng cung của hoàng triều Thiên Hành, đại xá thiên hạ trong hôm đó, xử trí một số quan thần trước đây đã phạm gây ra tội ác, phong thưởng cho những quan thần lập công hôm nay, và trọng dụng lại những quan thần giỏi như Tả Long Khâu.

Ngô Bình không cần tham gia. Anh để lại một triệu linh binh để hỗ trợ Mộc Thiên Tuyết, bản thân thì ăn uống vui chơi ở hoàng thành. Người khác cũng không biết thân phận của anh, chỉ thấy vị này rất giàu có, tiêu bao nhiêu tiền cũng chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Ba ngày sau, kẻ đã cướp nước – cựu Hoàng đế Thiên Hành, bị chém đầu thị chúng. Mộc Thiên Tuyết trở thành tân vương, hiệu Vĩnh Hân, năm nay là nguyên niên Vĩnh Hân!

Hôm nay Ngô Bình đang ở một nhà hàng, nếm thử vài món đặc sắc của họ. Bỗng anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn lên cao.

Lúc này, một Yêu thần và các yêu khác đang xuất hiện giữa không trung, thân hình lúc ẩn lúc hiện.

Một con hổ yêu nói: “Yêu thần, quốc gia nhỏ bé này đã giết cả triệu yêu binh của chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho họ!”

Yêu thần là một cô gái có vẻ ngoài lộng lẫy lạ thường, mặc áo choàng đỏ rực, tóc dài buông xoã như thác nước.

Yêu thần lãnh đạm nói: “Thế thì tiêu diệt quốc gia này đi”.

Các yêu đang chuẩn bị ra tay thì trong lãnh thổ của hoàng triều Thiên Hành, một ngọn núi cao mọc từ đất bằng, xuyên thẳng qua các tầng mây!

Trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện hai chữ, “Huyền Nguyên”!

Hai chữ này toả ra Thánh uy kinh người, phóng thẳng lên trời, khiến Yêu thần kia kinh ngạc.

“Ở đây có Đại Thánh!”, Yêu thần trầm giọng.

Ngô Bình buông đũa, thờ ơ bảo: “Các ngươi đến từ đâu thì về đó đi. Nhỡ để ta ra tay đánh chết các ngươi thì không hay đâu”.

Yêu thần lạnh lùng hừ giọng: “Anh là Đại Thánh thì sao chứ? Yêu thần này sợ anh chắc?”

Ngô Bình đáp: “Nếu không phục, có thể đấu một trận”.

Lặng im hồi lâu, Yêu thần nói: “Anh là Đại Thánh của Nhân tộc, tôi nể mặt anh”. Dứt lời, Yêu thần cùng thuộc hạ liền biến mất. Tai hoạ của nước Thiên Hành đã được Ngô Bình xoá bỏ bằng một câu nói như thế.

Ăn cơm xong, Ngô Bình đứng dậy về hậu cung. Đi được nửa đường, anh đột nhiên đứng lại, ra là vừa nhận được tin từ cổ Luyện Kim. Cổ Luyện Kim nói nó đã phá giải khối lập phương bí mật, nhưng hiện nay có chút mất kiểm soát, cần anh lập tức qua đó một chuyến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.