Chương trước
Chương sau
Mộc Thiên Tuyết có thể không tin bất kỳ ai, nhưng cô ấy nhất định tin tưởng Ngô Bình. Nghe anh nói vậy, cô ấy lập tức nở nụ cười: “Được, mọi chuyện, tôi đều sẽ nghe theo anh!”

Các đại thần đều sững sờ. Có người tức giận nói: “Bệ hạ, đây là ai? Vì sao Bệ hạ phải nghe theo anh ta?”

Sắc mặt Mộc Thiên Tuyết sa sầm: “Hỗn xược! Vị này là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, là Đại Thánh đương thời. Còn không mau quỳ xuống!”

Biết Ngô Bình là Đại Thánh, đại thần nọ cả kinh. Bất luận bọn họ kiêu ngạo thế nào, trong lòng đang suy nghĩ ra sao, lúc này đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống. Trước mặt Đại Thánh, bất kỳ trò vặt vãnh và âm mưu quỷ kế nào cũng rất rẻ mạt.

“Kính chào Đại Thánh!”, tất cả đồng thanh quỳ lạy.

Ngô Bình mỉm cười: “Thiên Tuyết, chúng ta đến thao trường thôi. Hôm nay phải tiêu diệt phản tặc, khôi phục đế quốc Thiên Hành”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Được!”

Tiếng kèn lệnh vang lên, những tướng sĩ tinh nhuệ nhất của Tây Lương đồng loạt tập hợp ở thao trường. Một canh giờ sau, hai triệu đại quân đã tập trung đông đủ. Các tướng sĩ đứng thẳng người, ngước nhìn Ngô Bình và Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết.

Ngô Bình bảo: “Hơi ít người, nhưng không sao. Tôi cho cô mượn một triệu linh binh!”

Trong thần hải của anh vốn có một trăm nghìn linh binh. Có điều tu vi của anh lúc đó không thể so với bây giờ, nên số lượng có hạn.

Lúc này, suy nghĩ vừa xuất hiện, anh múa cọ vài cái, trong tích tắc đã tạo ra một triệu linh binh.

Một triệu linh binh này mạnh hơn quân tinh nhuệ của Tây Lương rất nhiều. Bọn họ đứng ngay ngắn trên thao trường, khí thế ngút trời!

Nhìn thấy những linh binh sinh ra để chiến đấu ấy, các tướng sĩ của Tây Lương đều sững người.

Đôi mắt Mộc Thiên Tuyết sáng rực lên: “Tốt! Các tướng sĩ, phản tặc muốn tấn công Tây Lương chúng ta. Trận chiến này là một mất một còn. Hôm nay, ta sẽ tắm máu cùng các tướng, tiến đánh quân phản loạn!”

Lúc này, ống tay áo của Ngô Bình phất một cái, một luồng tiên quang liền đưa hàng triệu đại quân bay về vùng biên giới, đáp xuống nơi cách đại quân Thiên Hành một trăm dặm.

Ngô Bình nói: “Mọi người chỉ cần dốc lòng quyết chiến, hôm nay quân Tây Lương chắc chắn giành thắng lợi!”

Dứt lời, anh lấy cọ, giây lát sau đã vẽ ra hàng nghìn cỗ chiến xa khổng lồ và năm mươi chiến hạm bay với uy lực cực mạnh.

Phía hoàng triều Thiên Hành cũng lập tức phát hiện đại quân Tây Lương tập kết ở đối diện. Lúc này, Hoàng đế Thiên Hoàng đích thân ra chiến trường chỉ huy.

Hoàng đế Thiên Hoàng mặc áo vua, dáng người cao to uy vũ, khi hay tin đại quân Tây Lương đang ở phía đối diện, lập tức cười thật to: “Tốt lắm! Lần này phải diệt sạch quân thù để phá bỏ mối nguy tiềm ẩn!”

Ngay tức thì, ba triệu yêu binh đi đầu xông thẳng về phía quân Tây Lương. Những yêu binh này rất mạnh, chủ yếu là binh hổ và binh gấu. Binh hổ cao hơn ba mét, móng vuốt và răng đều sắc nhọn, binh sĩ cấp Địa Tiên hoàn toàn không phải đối thủ, dù là Hư Tiên cũng khó lòng đánh bại chúng.

Binh gấu có sức mạnh vô biên, sử dụng binh khí nặng, có thể làm tường thành thủng lỗ bằng một cây búa khổng lồ, là một trong những loại binh có sức tấn công nhất trong yêu binh.

Ngoài ra còn có binh vượn bắn cung chuẩn xác, binh ưng giỏi đánh giết trên không, cộng thêm binh báo có khả năng đột kích rất nhanh!

Ba triệu yêu binh chia làm ba đường, phía trước tiến đánh, trái – phải đánh bọc sườn, muốn tiêu diệt đại quân Tây Lương trong một lần hành động.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.