Chương trước
Chương sau
Ngô Bình giật mình: “Không có?”

Thông Thiên: “Đúng vậy, cảnh giới này không phải do tu vi cao mà viên mãn được. Tu luyện được tới các tầng cao hơn của cảnh giới Thiên Mệnh là do sức mạnh và khí vận tăng lên. Nói cách khác, cậu càng mạnh, khí vận càng mạnh thì cảnh giới Thiên Mệnh càng phát triển”.

Ngô Bình: “Vậy cảnh giới Thiên Mệnh đã tu luyện đến cấp độ nào, đến chính tôi cũng không biết được sao?”

Thông Thiên: “Tất cả những gì cậu có thể làm là phát triển bản thân ngày càng lớn mạnh”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Chẳng trách sau khi đột phá, tôi liền cảm thấy con đường tu luyện phía sau mờ mịt”.

Thông Thiên: “Cậu đến rất đúng lúc. Nếu muộn hơn, Trương Ưng Thiên đã lấy tài nguyên ở đây trước cậu rồi”.

Ngô Bình nhớ rằng ngoài anh ra thì Trương Ưng Thiên là người duy nhất vào được Trung Thiên Giới. Anh hỏi: “Anh ta lại đến à?”

Thông Thiên: “Đúng vậy. Sau khi nghe về tư chất của cậu, cậu ta nói trong vòng ba tháng sẽ đột phá trở thành Tiên Vương. Mà ba ngày sau là vừa tròn ba tháng”.

Ngô Bình cười nói: “Cho nên, nếu như tôi đến chậm hai ngày, tài nguyên có thể đã bị anh ta đoạt mất”.

Thông Thiên: “Cậu tới đây trước có nghĩa là khí vận của cậu mạnh hơn cậu ta. Hơn nữa, chưa chắc cậu ta có thể trở thành Tiên Vương trong ba tháng”.

Ngô Bình hỏi: “Thông Thiên, vậy tài nguyên ở đâu?”

Thông Thiên: “Tài nguyên đặt ở Thượng Thiên Giới. Đến đó, tôi sẽ giao tài nguyên cho cậu. Đồng thời, tạo lập mối liên hệ vĩnh cửu giữa cậu và Thượng Thiên Giới”.

Ngô Bình: “Tại sao Thượng Thiên Giới chỉ cho phép một người đi vào?”

Thông Thiên đáp: “Có thể dẫn dắt nhân loại tiến lên, chắc chắn chỉ có số cực ít anh tài làm được. Thượng Thiên Giới chỉ cần một người là đủ, nếu như cậu thất bại, tương lai chúng tôi sẽ chọn người khác”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Đã lâu như vậy mà chỉ có Trương Ưng Thiên và tôi đến được Trung Thiên Giới. Đến Thượng Thiên Giới thì đương nhiên sẽ khó hơn”.

Thông Thiên: “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Ngô Bình: “Được rồi”.

Một luồng sáng bay xuống, thân thể Ngô Bình từ từ bay lên. Anh được luồng sáng này đưa tới một thế giới mới.

Tiên khí trong thế giới này rất thuần khiết, ở đó có một cung điện khổng lồ và Ngô Bình đáp xuống bên trong cung điện này. Ở đây có ba nghìn bức tượng khoanh chân ngồi xếp bằng, mỗi bức tượng đều có hơi thở sinh mệnh le lói. Những bức tượng này có một số là người, một số là thú, một số là chim, một số là thực vật, một số là đồ vật, có thể nói là đầy đủ chủng loại.

Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Thông Thiên, những bức tượng này là vật sống sao?”

Thông Thiên: “Nếu tu vi của cậu đạt yêu cầu, có thể đánh thức những bức tượng này”.

Ngô Bình hỏi: “Sức mạnh và cảnh giới của họ là gì”

Thông Thiên: “Trong đó, có người không thua kém cậu, có người so với cậu bây giờ còn mạnh hơn. Số còn lại cũng không hề yếu”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hay lắm!”

Thông Thiên: “Hạ Thiên Giới là nơi chúng ta đơn giản hóa Tiên Đạo để vạn tộc đều có thể tu luyện. Nhưng Thượng Thiên Giới thì khác, đây là nơi chúng ta phải phát triển Tiên Đạo, biến nó thành đạo giáo lớn mạnh nhất ở tất cả các thế giới!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.