Chương trước
Chương sau
Thấy hai vị Đạo Quân sợ hãi bỏ chạy, Mỹ Chi mặt biến sắc, nói: “Cậu rốt cuộc là ai?”

Ngô Bình phớt lờ bà ta và quay sang nói với Ngọc Khánh Thư: “Gia tộc các ông vô pháp vô thiên, lộng hành ở thành Hội Thiên này khiến tôi nhìn không vừa mắt. Từ giờ trở đi, nếu ai làm điều ác ở nơi này, chém chết không tha!”

Nói xong, anh vươn tay trong hư không vẽ ra một sinh vật khổng lồ. Sinh vật này thân người đầu hổ, mặc giáp đen, tay cầm một thanh đại đao hình đầu lâu, hai mắt đỏ như máu.

Cuối cùng, anh chấm đầu bút, sinh vật nọ biến thành thật. Nó ngồi xếp bằng trên không trung, cao mười nghìn mét. Khí tức từ trên trời tụ lại, khiến nó càng ngày càng mạnh.

Giọng nói của sinh vật khổng lồ này vang rền như sấm sét, mọi người đều có thể nghe rõ ràng. Nó nói: “Nếu ai trong thành này làm chuyện tà ác, ngược với lòng dân, giết không tha!”

Lời nói vừa dứt, hàng trăm ánh kiếm rơi xuống những nơi khác nhau trong thành Hội Thiên.

Ở những nơi khác nhau trong thành, có kẻ cưỡng hiếp phụ nữ, có kẻ cướp bóc, có kẻ đánh đập ức hiếp người thân, có kẻ lừa đảo, có kẻ cướp vợ con của người khác, có kẻ giết hại những đứa trẻ vô tội. Tất cả những kẻ làm điều xấu xa đều bị ác thần do Ngô Bình vẽ ra nhìn thấy. Một khi nhìn thấy ai đó làm việc ác, nó sẽ lập tức chém chết họ bằng ánh kiếm.

Trong số hàng trăm người đã chết, hơn một nửa là thành viên của nhà họ Ngọc khiến nhà họ Ngọc vô cùng kinh hãi.

Ngô Bình cười nói: “Được lắm, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là ‘Trừ Ác’!”.

Ác thần hành lễ với Ngô Bình: “Đa tạ chủ nhân ban cho tên gọi. Tôi sẽ đi diệt trừ cái ác, vĩnh viễn trấn thủ thành Hội Thiên!”

Nhìn thấy “tác phẩm” của Ngô Bình, Ngọc Khánh Thư kinh ngạc há hốc miệng. Ông ta kinh hãi, thấp giọng nói: “Việc này còn vượt quá khả năng của Họa Thánh. Rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi là anh của Hồng Lăng”.

Nghe câu này, Ngọc Khánh Thư tiếc đứt ruột. Nếu như trước đó ông ta chịu nhận Hồng Lăng thì chẳng phải có thể lợi dụng mối quan hệ này rồi sao?

Đúng lúc này, hai vị Đạo Quân ban nãy lại xuất hiện. Bọn họ trói Mỹ Chi lại, lạnh lùng nói: “Bọn tôi được lệnh của tiên đốc, hộ tống cô chủ trở về!”

Người phụ nữ tức giận: “Các người thật to gan, tôi…”

Nhưng mà, ngay sau đó Mỹ Chi không thể nói được nữa, lập tức bị hai vị Đạo Quân đưa đi.

Ngọc Khánh Thư sắc mặt khó coi, muốn cầu xin Ngô Bình nhưng cuối cùng lại không dám nói.

Ngô Bình mỉm cười với Diệp Tinh Trúc: “Cô chủ Diệp, chúng ta có duyên ắt sẽ gặp lại”, nói xong, anh vẽ ra một chiếc thuyền lớn, ngồi lên thuyền rồi cùng Hồng Lăng rời khỏi đại thế giới Tử Nguyên.

Chiếc thuyền lớn vọt vào không gian, phi hành cực nhanh. Chỉ trong vòng nửa canh giờ, họ đã trở lại đại thế giới trung tâm.

Sau khi họ trở về, mọi thứ ở Đan Vương Lâu vẫn như trước. Có điều, đan dược được bán quá nhanh đến nỗi luyện không kịp.

Ngay khi trở lại, Ngô Bình đã tới tìm Lạc Ngưng Đan và nói: “Chị à, em đã nhận được truyền thừa của Đại Thánh Họa Đạo. Giờ em đột nhiên có một ý tưởng”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Đó quả là chuyện tốt, cậu đang có ý tưởng gì?”

Ngô Bình: “Dùng roi Bách Thảo và bút thần này, sau này ta có thể vẽ ra đan dược”.

Lạc Ngưng Đan sửng sốt: “Vẽ đan dược?”

Ngô Bình gật đầu: “Có điều giờ tu vi của em chưa đủ cao. Chờ khi em trở thành Thánh Vương rồi thì đan dược vẽ ra và đan dược luyện ra chắc chắn sẽ giống nhau như đúc”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.