Chương trước
Chương sau
Bóng người phát ra thánh quang và biến thành một vị thánh cao lớn đứng sừng sững giữa trời, khí chất như một vị hoàng đế.

“Thánh Vương!”

Ngô Bình sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu thật sâu trước bóng hình kia.

Bóng người khuôn mặt mơ hồ, quay sang Ngô Bình khẽ gật đầu: “Ta cả đời yêu thích hội họa, nhờ hội họa mà trở thành thánh. Bí họa này là truyền thừa của ta, hôm nay có thể tặng lại cho người có duyên”.

Vừa dứt lời, bóng người vươn ngón tay ra, truyền hết kinh nghiệm và trí tuệ về hội họa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhắm mắt lại, mấy giây sau lại mở mắt ra, cười nói: “Thì ra trong hội họa lại ẩn tàng nhiều đạo lí như vậy”.

Sau đó, người trong tranh biến thành một cây cọ vẽ mười màu bay vào tay Ngô Bình. Sau đó cuộn giấy biến mất, hóa thành tro bụi.

Diệp Tinh Trúc sững sờ lẩm bẩm: “Đây là bức tranh của Thánh Vương sao?”

Ngô Bình gật gật đầu, hỏi: “Diệp tiểu thư, trong Họa Giới gọi Thánh Vương là gì?”

Diệp Tinh Trúc: “Tranh của Thánh Vương trước nay chưa từng xuất hiện. Nếu đã xuất hiện, chỉ e là cực phẩm chí tôn trong giới Họa Đạo”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cô có tranh cuộn không?”

Diệp Tinh Trúc vội vàng đáp: “Có”.

Vừa nói, cô vừa lấy ra một cuộn giấy vẽ tranh đẹp nhất đặt lên bàn bên cạnh.

Ngô Bình lấy cọ vẽ ra, đầu cọ bay lượn, mười màu rực rỡ tuôn ra. Anh nhanh chóng vẽ một bức chân dung, người trong tranh giống hệt Diệp Tinh Trúc. Cô gái trong tranh mặc váy đỏ, tóc dài, lông mày rậm như núi mùa xuân, khuôn mặt trái xoan. Khí chất của người con gái trong tranh càng tao nhã và thuần khiết qua ngòi bút của Ngô Bình.

Ngô Bình vẽ bức tranh này chỉ trong chốc lát. Nhìn thấy cô gái đẹp trong tranh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Trúc đỏ bừng. Đồng thời cô cảm thấy dung mạo và dáng người của mình bắt đầu có những thay đổi nhỏ. Diệp Tinh Trúc trở nên giống người trong tranh hơn, còn xinh đẹp và có khí chất hơn cô ấy lúc trước. Sự thay đổi này vô cùng tinh tế, làm thăng hoa vẻ đẹp của cô ấy.

Nếu nói trước đây nhan sắc của cô ấy là mười điểm, thì bây giờ là mười hai điểm.

“Cái này. . . tranh của anh đã đạt tới cảnh giới lĩnh ngộ thực sự!”

Ngô Bình đã nhận được truyền thừa của Thánh Vương. Anh biết rằng vẽ tranh là một cách tác động đến hiện thực mà chỉ có những họa sĩ cấp thánh mới có thể làm được.

Anh chỉ vẽ một bức tranh cho Diệp Tinh Trúc đã khiến cô ấy trở nên xinh đẹp hơn. Đây là thủ pháp vẽ tranh của anh, dùng tranh để tác động và thay đổi hiện thực!

“Bức tranh này xin tặng cho cô chủ Diệp”, anh cười nói.

Diệp Tinh Trúc tạ lễ: “Đa tạ tiên sinh!”

Lúc này, dưới lầu xuất hiện một nhóm người, trong đó có Ngọc Bảo Long. Hắn nhìn quanh thì thấy Ngô Bình đang ở trong nhà hàng liền lớn tiếng quát: “Có gan thì xuống đây!”

Ngô Bình ngồi dựa vào lan can, cười nói: “Tôi không cần đi xuống, gọi cao thủ anh tìm ra xem hắn có đánh nổi tôi không”.

Sau lưng Ngọc Bảo Long, một người đàn ông đi ra. Đây rõ ràng là một cao thủ mang trong mình dòng máu bán thần, trên đầu có mấy cái vảy màu tím, hai mắt giống như mắt thằn lằn.

Người nọ lạnh lùng nói: “Xuống chịu chết đi!”

Ngô Bình lắc đầu: “Anh quá yếu, để tôi vẽ một hình nhân đánh với anh. Nếu trong vòng mười chiêu mà anh không bại thì coi như thắng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.