Chương trước
Chương sau
Chủ cửa hàng gật đầu: “Có, mời anh lên lầu hai”.

Khi Ngô Bình lên đến tầng hai, anh phát hiện ra số tranh ở đây ít hơn dưới tầng rất nhiều và chỉ có hơn chục khách. Anh nhanh chóng nhận thấy có một bức tranh cuộn lại đặt trên bàn dường như không được ai chú ý đến.

Anh xem vài bức tranh, cuối cùng chọn hai bức tranh phong cảnh, tác giả đều là những họa sĩ đại tài trong giới hội họa. Sau đó anh còn chọn thêm hai bức tranh chân dung nhân vật.

Sau khi chọn xong tranh, anh chỉ vào bức tranh cuộn trên bàn rồi hỏi: “Cô chủ, tôi có thể xem bức tranh đó được không?”

Chủ phòng tranh: “Đương nhiên”.

Nói rồi, cô ấy mở bức tranh ra. Bức tranh này dài ba mét, rộng hai mét, bên trên vẽ hàng vạn đường nét, có dày có mỏng, nhìn lộn xộn, không giống một bức họa nổi tiếng chút nào.

Ngô Bình nhìn lướt qua, cười nói: “Đây là tranh gì vậy? Cảm giác như là ngẫu hứng vẽ ra vậy”.

Chủ phòng tranh: “Bức tranh này có lịch sử lâu đời, chắc là từ thời đại thánh nhân. Đây là một bức bí họa, tôi cứ cảm thấy nó có gì đó rất phi thường nhưng đáng tiếc nhãn lực của tôi có hạn, vì vậy không thể nhìn thấy bí ẩn bên trong đó”.

Ngô Bình hỏi: “Bí họa là cái gì?”

Chủ phòng tranh: “Chính là một bức tranh ẩn chứa bí mật bên trong, chỉ khi gặp được người có duyên mới có thể mở ra, nhìn thấy chân tướng trong bức tranh”.

Ngô Bình: “Thật thú vị. Có thể coi bức tranh này như một món quà tặng kèm cho tôi có được không?”

Bốn bức tranh anh mua trị giá đều trên mười triệu tiền Đạo nên cô chủ đáp ngay: “Được chứ”.

Sau khi gói xong tranh cho Ngô Bình, cô chủ tiễn anh ra tận trước cửa phòng trưng bày, nói: “Tiên sinh, sau này mong anh sẽ đến phòng tranh nhiều hơn để ủng hộ chúng tôi”.

Ngô Bình cười đáp: “Nhất định rồi”.

Ngô Bình mới đi được vài bước liền nhìn thấy một người đàn ông mang theo một đám tùy tùng lao tới. Người đàn ông nhướn mày cười lạnh nói: “Diệp Tinh Trúc, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Nhìn thấy người đàn ông này, cô chủ phòng tranh cười nói: “Cậu chủ Ngọc lại tới tìm tôi có việc gì vậy?”

Người đàn ông cười lạnh: “Cô còn giả ngu sao? Để tôi nói cho cô biết, thiếu gia đây nay đã hết kiên nhẫn. Hôm nay tôi sẽ lôi cô đi, liệu hồn mà hầu hạ tôi cho tốt!”

Nói xong, hắn phất tay, hai cao thủ khóa chặt Diệp Tinh Trúc.

Diệp Tinh Trúc tức giận nói: “Cậu chủ Ngọc, tôi là đối tác làm ăn của nhà cậu, sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy?”

Người đàn ông cười nói: “Đã là đối tác làm ăn, sao còn hết lần này đến lần khác từ chối tôi? Đưa đi, hôm nay tôi nhất định phải ngủ với bà chủ xinh đẹp này!”

Thấy hắn ta ngang nhiên bắt người giữa ban ngày, Ngô Bình quay lại vỗ vai hắn ta.

Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ngô Bình, tức giận nói: “Sao mày dám vỗ vai tao?”

Ngô Bình hỏi: “Vai của anh là bùn đất hay sao mà không được vỗ?”

“Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Hắn ta vươn tay định đấm vào mặt Ngô Bình.

“Rắc!”

Nhưng khi tay hắn còn cách Ngô Bình chừng bốn ngón tay thì như đụng phải thứ cứng nhất trên đời khiến xương cổ tay và ngón tay đều vỡ nát. Hắn rên lên vì đau đớn.

“Lên đánh hắn cho tôi!”, gã đàn ông hét lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.