Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Vai của con gái sao có thể cho ông tùy tiện nhìn được?”

Quản gia nhướn mày: “Cậu này, cậu là ai?”

Hồng Lăng: “Anh ấy là đại ca của tôi”.

Quản gia hừ một tiếng: “Không nhìn thấy dấu hiệu, sao tôi xác định được cô có phải là kẻ lừa đảo hay không?”

Ngô Bình: “Muốn xem cũng được, bảo phụ nữ của nhà họ Ngọc đến kiểm tra là được”.

Quản gia nhíu mày: “Lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, dám đấu võ mồm với quản gia. Người đâu, đánh hắn ba bạt tai”.

Người làm đằng sau ông ta lập tức bước đến định tát Ngô Bình.

Ngô Bình không động đậy, Hồng Lăng vung tay lên, mấy người này bị kiếm quang đánh bật ra sau, cô ấy lạnh lùng nói: “Đánh đại ca của tôi à, các người là cái thá gì, cút đi”.

Quản gia hoảng sợ, vì sức mạnh Hồng Lăng phóng ra quá mức đáng sợ, cô ta là Đạo Quân sao?

Quản gia lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Cô gái, tôi đùa thôi, cô đừng tức giận. Thế này nhé, tôi vào trong gặp ông chủ để ông ấy quyết định”.

Ông ta xoay người đi vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tu vi cao như thế chắc sẽ không nói dối tự xưng mình là người nhà họ Ngọc đâu nhỉ?”

Vào trong gặp người đàn ông trung niên lần nữa, ông ta nói hết sự tình lúc nãy.

Nghe nói cô gái bên ngoài có thực lực rất mạnh, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Dẫn cô ta vào đi”.

Không lâu sau, Ngô Bình và Hồng Lăng được mời vào sảnh lớn, quản gia nói: “Mời hai vị ngồi uống trà đợi một chút, ông chủ tôi đến ngay”.

Vài phút sau, một người đàn ông trung niên bước ra, lúc ông ta nhìn thấy Hồng Lăng, vẻ mặt hơi sững lại, sau đó bước nhanh đến đứng trước mặt Hồng Lăng.

Nhìn một lúc, ông ta hỏi: “Mẹ của cô là ai?”

Hồng Lăng cũng nhìn người đàn ông nói: “Tôi không biết tên của bà ấy”.

Người đàn ông vẫy tay, một bức chân dung bay đến, bên trên là hình của một người phụ nữ váy đỏ rất xinh đẹp và trẻ trung, gương mặt khá giống Hồng Lăng.

Nhìn người trong bức tranh, Hồng Lăng vui mừng nói: “Đây là mẹ tôi, ông có chân dung của bà ấy, ông biết bà ấy sao?”

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Cô ấy thế mà lại mang thai”.

Thấy ông ta không trả lời, Hồng Lăng hỏi: “Bố của tôi là ai?”

Người đàn ông nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp, nói: “Con à, ta là bố của con. Năm đó, mẹ con là tỳ nữ trong nhà bố, bố đã ngoại tình với bà ấy sau khi uống rượu say. Sau khi bà ấy mang thai con, bà ấy sợ bị trách tội nên đã chạy trốn khỏi nhà họ Ngọc, tung tích không rõ, ta không nghĩ tới bà ấy sẽ sinh đứa nhỏ ra”.

Hồng Lăng sửng sốt, mẹ mình chỉ là một tỳ nữ ở đây sao?

Cô ấy nói: “Nơi này là Tiên Giới, nhưng mẹ của tôi ở đại lục Côn Luân mà”.

Người đàn ông: “Mặc dù bà ấy là tỳ nữ nhưng cũng có chút tu vi, muốn đến Hạ Giới cũng không khó. Con à, bây giờ mẹ con vẫn khỏe chứ?”

Hồng Lăng nhìn người đàn ông tự xưng là bố ruột của mình, trong lòng lại không có chút cảm giác thân thuộc nào, cô ấy lắc đầu nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp bà ấy, không biết còn sống hay đã chết”.

Người đàn ông bước đến trước nói: “Con tên gì?”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.