Chương trước
Chương sau
Ngô Bình nói: “Anh Sâm, không có công không thể nhận bổng lộc”.

Sâm tổ cười nói: “Bọn họ có việc nhờ cậu, đương nhiên ta cũng có. Những người trải qua đại kiếp kỷ nguyên giống như chúng ta, trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có một số vấn đề. Sau đại kiếp kỷ nguyên, tiềm lực sinh mệnh của ta bị tiêu hao hơn nửa, muốn khôi phục lại như lúc ban đầu thì phải dùng nước thần Thái Sơ tưới. Nhưng nước thần Thái Sơ quá khó tìm, ta khổ sở tìm kiếm đã nhiều năm nay cũng không có kết quả”.

Ngô Bình hiểu ý của ông ấy, anh nói: “Anh Sâm, anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp anh tìm Thái Sơ Thần Quang. Nếu như tìm được, tôi sẽ mang tới đây ngay”.

Sau khi gặp mặt mấy vị bô lão này, Ngô Bình cũng không khách sáo nữa, bắt đầu thu thập dược liệu ở khắp nơi để luyện chế.

Không bao lâu sau, anh đến một sơn cốc, trong tai vang lên giọng nói của Liễu thần: “Huyền Bình, động Thần Nông ở trong hang”.

Ngô Bình lập tức rảo bước nhanh, anh đến một sơn cốc, vừa nhìn đã thấy động Thần Nông. Động Thần Nông trông có vẻ rất bình thường, nhưng anh đi đến cửa động thì bỗng nhiên dừng chân.

Lạc Ngưng Đan tò mò hỏi: “Huyền Bình, sao cậu không vào?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Em cảm nhận được khí tức của Thánh Hoàng, trước khi em trở thành Thánh Hoàng, e là không thể nào mở được không gian của Thần Nông”.

Lạc Ngưng Đan: “Cậu không thử sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần thử, chắc chắn không được, khí tức của Thần Nông nói với em, nếu như không đạt được đến cảnh giới Thánh Hoàng, muốn mở không gian của Thần Nông là điều không thể”.

Hái dược liệu xong, hai người quay trở về Đan Vương lâu, chia nhau luyện chế đan dược.

Trong lúc nghỉ ngơi, Ngô Mi chạy qua xem anh luyện đan, anh lấy một quả đào ra. Quả đào này là của Đào tổ, mạnh gấp nhiều lần so với quả bàn đào.

Ngô Mi cắn một miếng, trong miệng lan tỏa hương thơm, ngay sau đó cô ấy giống như say rượu, đứng cũng không vững nữa.

Ngô Bình dìu cô ấy vào phòng rồi nói: “Tiểu Mi em ngủ một giấc là có thể hấp thu tác dụng của quả đào”.

Ngô Mi không thể mở mắt được, cô hỏi: “Anh, ăn nó rồi thì có phải em cũng sẽ thành Tiên không?”

Ngô Bình cười nói: “Ăn quả đào này, em ngủ một giấc thì đã tu luyện đến Đại Đạo Quân rồi”.

Đợi đến khi Ngô Mi ngủ say, Ngô Bình lại cầm một quả đào đưa cho Đào Như Tuyết và Tiên Nhi ăn.

Tiên Nhi ăn một quả đào xong thì cũng giống như say mà ngủ một giấc, Đào Như Tuyết lại chẳng hề gì, nhưng cũng phải ngồi thiền luyện hóa.

Lúc này, Hồng Lăng đi tới, sắc mặt của cô có chút căng thẳng, cô ấy nói: “Đại ca, có lẽ em đã tìm được cha mẹ em rồi”.

Ngô Bình nói: “Vậy sao? Sao em tìm được họ?”

Hồng Lăng lấy một tờ giấy ra, bên trên vẽ một huy hiệu, loại huy hiệu này có rất nhiều ở Tiên giới, đa số là huy hiệu của gia tộc, bình thường chỉ có gia đình giàu có mới có loại huy hiệu đặc biệt này.

Ngô Bình nói: “Đây là huy hiệu, nó có liên quan gì đến thân thế của em?”

Hồng Lăng gật gật đầu, cô ấy quay người, lộ ra vai trái, chỉ thấy trên vai trái của cô ấy có một huy hiệu y như này, màu mận chín, vô cùng rõ nét.

Ngô Bình gật gật đầu: “Hồng Lăng, em yên tâm, anh sẽ mau chóng tra ra được huy hiệu này của gia tộc nào”.

Những huy hiệu như này rất dễ nhận ra, Ngô Bình không hỏi nhiều người mà chỉ nghe ngóng lai lịch của nó. Huy hiệu này là vật sở hữu của nhà họ Ngọc ở Tiên giới. Nhà họ Ngọc là gia tộc khá lớn mạnh của Tiên giới, có một vị Đạo Tổ trấn giữ, hơn nữa còn từng sinh ra một vị Họa Thánh. Vì thế về sau nhà họ Ngọc chủ yếu kinh doanh thư họa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.