Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Không dám đâu, dì Liễu có việc gì cứ nói, Huyền Bình nhất định sẽ cố gắng làm”.

Liễu thần: “Huyền Bình, Đại kiếp kỷ nguyên lần trước mới là đáng sợ nhất, ta trốn thoát từ hai nhánh cây liễu, một cây nhỏ trong đó biến thành ta của hiện tại đây, còn một nhánh khác chứa nhiều năng lượng của ta nhất thì lại biến mất không thấy đâu. Thậm chí ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó, ta nghi có người phong ấn nó. Huyền Bình, cậu có thể giúp dì Liễu tìm được không? Nếu có thể lấy được nhánh liễu đó, thực lực của ta có thể khôi phục được bảy mươi phần trăm so với thời kỳ đỉnh cao”.

Ngô Bình: “Hóa ra là tìm cây liễu. Dì Liễu à, tôi nhất định sẽ cố hết sức, nhanh chóng tìm được nó”.

Dì Liễu cười nói: “Cảm ơn Huyền Bình nhiều, ta không có gì để báo đáp cả, ở đây có một trăm cân mầm liễu, cũng có chút linh hiệu. Cậu là thầy luyện đan, chắc cần dùng đến”.

Nói rồi một thạch đàn xuất hiện trước mặt Ngô Bình, bên trong là mầm liễu xanh mơn mởn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Mắt anh sáng rực nói: “E là mầm liễu này là thuốc tốt nhất thiên hạ rồi”.

Liễu thần: “Dì Liễu tặng thêm cho cậu một nhánh liễu, sử dụng nhánh liễu này thì cậu trên có thể chiến đấu với Cửu Thiên Thần Ma, dưới có thể đánh Hoàng Tuyền chí tôn. Nếu gặp phải tà ma ngoại đạo, cậu chỉ cần vung nhẹ tay một cái là có thể khiến nó thành tro bụi”.

Ngô Bình mừng rỡ nói: “Dì Liễu, cái này quý giá quá”.

Dì Liễu cười nói: “Ta tạm thời không thể đi khỏi nơi này, cậu xem như là người bạn đầu tiên mà ta quen ở kỷ nguyên này. Cậu giúp ta dĩ nhiên ta cũng sẽ giúp cậu”.

Ngô Bình: “Đã thế thì Huyền Bình xin nhận”.

Anh lại giới thiệu Lạc Ngưng Đan, Liễu thần nói: “Thể chất của cô gái này khá tốt, nếu sinh một đứa con với Huyền Bình thì chắc chắn sẽ là chí tôn của loài người”.

Ngô Bình sửng sốt, Lạc Ngưng Đan cũng đỏ mặt: “Tiền bối đừng nói đùa thế”.

Liễu thần: “Ta không nói đùa, chỉ nói đúng sự thật, hai người tự suy xét”.

Ngô Bình ho một tiếng rồi nói: “Dì Liễu, tiền bối cứ giữ mấy viên đá thần lại dùng, vãn bối đến chào hỏi Sâm tổ và Đào tổ một chút”.

Liễu thần biết anh ngượng bèn cười nói: “Ừ, Huyền Bình đi đi, ta đã đánh tiếng với họ rồi”.

Đi ngang qua địa bàn của Liễu thần, linh dược rõ là không còn khác trước đó nữa, linh dược này chủ yếu là các loại quả.

“Cháu trai đến rồi à?”

Đột nhiên có một giọng nói khá già nua vang lên.

Ngô Bình sửng sốt: “Tiền bối là?”

Giọng nói đó: “Ta là Đào tổ, ta thấy khí tức trên người cậu chắc là đã từng gặp Hạnh Tổ nhỉ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là vãn bối đã từng gặp Hạnh Tổ, tiền bối Đào tổ cũng biết Hạnh Tổ sao?”

Đào tổ nói: “Một hậu bối như ông ấy, ta chỉ từng nghe nói qua. Trên người cậu có khí tức của ông ấy, có lẽ là từng ăn quả hạnh của ông ấy. Ừm, còn có mùi của bàn đào, cậu cũng từng ăn bàn đào”.

Vừa nói, Ngô Bình vừa đi về phía trước thì nhìn thấy một cây đào, một bên héo rũ, một bên tồn tại khí tức sinh mệnh nồng đậm. Nhưng tán cây đã không còn nữa rồi, chỉ vươn ra một cành ngang, bên trên kết được mười mấy quả đào.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm thương hiện tại của Đào tổ, Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Đào tổ, người làm sao vậy?”

Đào tổ thở dài: “Còn không phải là do đại kiếp kỷ nguyên lần cuối cùng làm ra hay sao, bây giờ ta vẫn chưa hồi phục được. Cháu trai, sau này hãy gọi ta là bác Đào đi”.

Lúc này, giọng nói của Liễu thần vang lên: “Tiểu Đào, ông cùng lắm là làm cháu của cậu ấy thôi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.