Nghe xong là Ngô Bình hiểu ngay, là một thầy luyện đan nên anh biết lưu lại con dấu của mình trên đan dược thật ra là một cách tăng hiểu quả cho đan dược, cũng là cách bảo vệ cho nó. Đan dược có quan hiệu sẽ bán được với giá cao hơn.
Thật ra, anh muốn có quan hiệu lâu rồi, nhưng danh tiếng của anh chưa đủ lớn nên chưa đủ tư cách sở hữu quan hiệu. Hiện giờ, Chu Huyền Cổ nhắc đến chuyện này đúng như một lời cảnh tỉnh với anh.
Anh nói: “Nhưng trước đó, tôi cần trở thành thầy luyện đan sáu sao đã”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Linh Tê Đan Tông có một hội quán luyện đan, hơn nữa cấp bậc còn cao nhất, đại sư có muốn thử không?”
Ngô Bình muốn nên nói ngay: “Được”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Không vội, chúng ta cứ uống trà đã. Nếu đại sư cần tôi giúp gì thì cứ nói, nhất định tôi sẽ cố hết sức”.
Ngô Bình bê tách trà lên nói: “Tông chủ Chu, tôi chỉ muốn bán đan dược kiếm chút tiền thôi”.
Chu Huyền Cổ: “Nếu chỉ có một mình cậu luyện đan bán thì sẽ chậm trễ việc tu luyện đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Ông muốn nói gì?”
Chu Huyền Cổ: “Nếu đại sư tin tưởng Linh Tê Đan Tông thì sau này cứ giao đan dược của cậu cho chúng tôi bán. Đương nhiên việc bán đan dược cũng cần nhân viên và tiền của nên chúng tôi sẽ thu 20 phầm trăm tiền lãi”.
Ngô Bình: “20 phần trăm? Các người kiếm tiền ngon quá nhỉ!”
Chu Huyền Cổ: “Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3470756/chuong-4256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.