Ngô Bình giật mình. Thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau ư? Hiện tượng này hơi giống công pháp thiên phẩm.
Khi ấy anh cũng thấy rất thần kỳ, nhưng bây giờ lại không cảm thấy có gì lạ nữa. Những thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau vì tri thức và năng lực của họ không giống nhau. Người có năng lực kém chỉ nhìn thấy một phần của sự vật, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, chỉ thấy miệng giếng chứ không thể thấy toàn cảnh.
Anh hỏi: “Vì sao công pháp mà các ông tu luyện lại có tên là Cự Linh Kinh?”
Tống Nguyên Côn đáp: “Bệ hạ, vì người tu luyện công pháp này, thân hình sẽ trở nên to lớn. Ví dụ như sư tổ của tôi, cuối cùng đã biến thành người khổng lồ nghìn mét. Có điều sư tổ đã chết trong tai kiếp”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Được rồi, đưa tôi đến xem báu vật ấy đi”.
Tống Nguyên Côn vội vàng đi trước dẫn đường. Ngô Bình thi triển năng lực, giây lát sau đã xuất hiện trên địa bàn của Cự Linh Tông. Cự Linh Tông là bá chủ nơi này, không ai dám động vào, vậy nên toàn bộ tài nguyên ở nơi đây đều thuộc về Cự Linh Tông cả. Cự Linh Tông được xây dựng rất nguy nga, so với hoàng cung của Ngô Bình cũng không thua kém.
Đến sau núi Cự Linh Tông, Tống Nguyên Côn đưa tay gõ vài cái vào hư không, bức màn kết giới tự động mở ra một cánh cửa ánh sáng màu tím. Ông ta mời Ngô Bình vào trong.
Đi qua cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3465611/chuong-4244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.