Ngô Bình hỏi: “Thừa n, sao anh cũng đi đến bước đường này vậy? Chẳng lẽ cũng có kẻ hãm hại anh?”
Lý Thừa n nghiến răng: “Là chú họ của tôi. Ông ta bảo bây giờ Hoàng đế vắng mặt, chúng ta cũng mang họ Lý, đất phong rộng lớn, có binh lính lại có tiền, tại sao không vào cung làm Hoàng đế? Tôi chẳng biết gì cả, chỉ cảm thấy ông ta nói cũng có lý, thế là cùng tạo phản”.
Ngô Bình thở dài: “Chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng bị một vị trưởng bối lừa, bảo là đưa tôi lên làm Hoàng đế gì đó. Tôi nhổ vào! Bọn họ lợi dụng tôi thôi. À phải, chú họ của anh đã bị bắt chưa?”
Lý Thừa n nói: “Sau khi tôi bại trận, cả nhà ông ta đều biến mất, chắc là bỏ trốn trước rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Không ai giúp anh sao?”
Lý Thừa n bảo: “Nếu chỉ có chú họ thì tôi chưa chắc dám tạo phản. Còn một người nữa, tên là Lý Trí, vô cùng thông minh. Lý Trí nói chuyện gì, tôi cũng hiểu ra ngay. Vì nghe Lý Trí nói, tôi mới dao động”.
Ngô Bình gật gù: “Thế à? Vậy Lý Trí cũng bị bắt rồi sao?”
Lý Thừa n thở dài: “Cũng thoát rồi”.
Ngô Bình nói: “Lý Trí này có thể hãm hại người khác đấy. Trên người anh có món đồ gì của kẻ đó không?”
Lý Thừa n ngẩn ra: “Đồ gì cơ?”
Ngô Bình cười đáp: “Đồ vật gì cũng được. Chỉ cần có đồ, tôi sẽ giúp anh tìm ra kẻ đó”.
Lý Thừa n khẽ thở dài: “Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3455402/chuong-4173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.