Sau đó, thầy Vân đưa cho người đàn ông trung niên một viên thuốc và nói: “Ông Trương, xin hãy nghỉ ngơi trong nửa giờ”, nói xong, ông ta rút lui trước.
Ngô Bình lặng lẽ ló đầu ra. Anh thấy ngoài Trương Quán Hầu đang ngồi trong sảnh còn có một cao thủ khác đang đứng cách đó không xa. Tu vi của người này hẳn là Địa Tiên.
Sau khi quan sát một lát, anh im lặng đáp xuống. Ngay khi anh đáp xuống phía sau cao thủ kia, người kia đột nhiên quay lại và tung chưởng tấn công anh.
Ngô Bình không né tránh, để cho cao thủ kia đánh mình. Sức mạnh Xích Minh dội lại khiến cánh tay của người đàn ông bị gãy với một tiếng “cạch”, anh ta choáng váng ngất đi.
Trương Quán Hầu đột nhiên mở mắt ra, ngay khi ông ta định mở miệng nói, khuôn mặt Ngô Bình đã đến gần, đôi mắt anh đỏ rực. Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của ông ta bắt đầu mơ hồ và nhanh chóng bị Ngô Bình kiểm soát.
Nửa canh giờ sau, anh nói: “Trương Quán Hầu, từ nay về sau, tôi là chủ nhân của ông. Ông phải vô điều kiện phục tùng mệnh lệnh của tôi, trung thành với tôi”.
Trương Quán Hầu nói: “Vâng, chủ nhân”.
Nói xong, ông ta đứng dậy đi tới trước mặt cao thủ bị thương, dùng dao găm đâm vào tim anh ta. Sau đó, ông ta giải thích: “Chủ nhân, như vậy sẽ không có người nghi ngờ chủ nhân nữa”.
Ngô Bình: “Đúng vậy. Ông cứ nói tôi là cao thủ núp trong bóng tối bảo vệ ông. Còn người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454700/chuong-4113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.