Ngô Bình đáp: “Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ trị khỏi tận gốc!”
Tiếp theo, anh châm cứu trước, sau đó dùng lực Xích Minh để mát xa. Chẳng bao lâu sau, cô bé đã ngủ thiếp đi.
Ngô Bình nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại. Trong thời gian này để cô bé nghỉ ngơi cho tốt”.
Phùng Lập Hiền vội hỏi: “Vậy tôi thì sao?”
Ngô Bình vỗ vai anh ta: “Anh đã không sao rồi. Sau này làm gì cũng phải giữ chữ tín”.
Phùng Lập Hiền vội nói: “Ừm, tôi hiểu rồi!”
Sau đó, vài cảnh sát kia cũng xuất hiện, Ngô Bình hoá giải cấm chế trên người họ, rồi nghênh ngang rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi bệnh viện không lâu, đang chuẩn bị về nhà luyện công thì chiếc điện thoại cũ mấy năm chưa đổi bỗng đổ chuông. Nhìn số điện thoại, Ngô Bình vội bắt máy ngay: “Chị dâu”.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng phụ nữ khóc lóc: “Tiểu Bình, em mau về đi, anh của em bị người ta đánh chết rồi!”
Ngô Bình nghe mà rùng cả mình: “Anh em chết rồi sao?”
Chị dâu khóc lóc: “Bị Lưu Tam ở trấn trên đánh chết, hu hu…”
Tuy ký ức tới từ thân thể của thế giới này, nhưng nước mắt của Ngô Bình vẫn không ngừng tuôn rơi. Lúc anh ba tuổi, cha mẹ đã mất, từ nhỏ được anh cả và chị dâu nuôi lớn, câu anh cả như cha, không sai chút nào. Tuy anh cả rất nghiêm khắc nhưng hễ có đồ ăn ngon là lại để dành cho anh. Sau này có cháu, thức ăn của Ngô Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454682/chuong-4095.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.