Ngô Bình phất tay một cái, kiếm khí sắc bén trực tiếp tan rã, đồng thời vô số kiếm khí xuất hiện xung quanh, tạo thành ván cờ Thiên Địa.
Ở trong ván cờ, ba người mặt biến sắc, Thành Diệu Huyền đanh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần biết, chém!”
Trong ván cờ, ba nghìn thanh kiếm chấn động, đại đạo gầm thét, ba người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể và thần hồn đều tan nát, họ đứng sững tại chỗ.
Ngô Bình phất tay triệt tiêu ván cờ Thiên Địa, ba người lập tức nổ tung, biến thành ba đám mây sương máu, gió thổi qua liền tản đi.
Mộc Thiên Tuyết rất ngạc nhiên, nói: “Thực lực của bệ hạ thậm chí còn mạnh hơn trước!”
Ngô Bình không để ý đến nhóm người này, anh nhìn Minh Khư và nói: “Trong Minh Khư có một luồng khí kỳ lạ, có thể phá hủy đạo cơ, thảo nào có vào mà không có ra”.
Mộc Thiên Tuyết: “Bệ hạ, vậy chúng ta không nên đi vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Quân tử không tự ý đặt mình vào nơi nguy hiểm, nơi này tạm thời không thích hợp tiến vào”.
Mộc Thiên Tuyết thực sự lo lắng rằng Ngô Bình sẽ đi xuống, cô ấy nói: “Bệ hạ, có rất nhiều thuộc hạ cũ của phụ hoàng tôi ở Thiên Hành, trước kia tôi không thể quay về, bây giờ bệ hạ đã ở đây, tôi muốn đi gặp họ”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Thuộc hạ cũ của phụ hoàng cô có đáng tin cậy không?”
Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Nếu họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454331/chuong-4002.html