Văn chợt nhảy dựng lên: “Cậu nói cậu nhìn xuyên thấu cái gì hả?’
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi lỡ lời”.
Văn quay người đi rồi lạnh giọng nói: “Đi theo tôi”.
Ngô Bình đi theo sau cô ấy tới trấn Xích Nham. Khi họ vừa đi tới giáp trấn thì có một con quái vật thân người đầu hổ nhảy ra, đôi mắt đỏ ngàu của nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Chậc chậc, con người cơ à, lâu lắm ta không ăn thịt con người rồi. Văn, cô nhường nó cho ta đi”.
Văn tức giận mắng: “Cút!”
Con quái vật đầu hổ cười lớn: “Văng, chúng ta có thực lực ngang nhau nên đừng đánh đấm làm gì, làm thế thành ra lại cho bọn khác làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”
Văn lầm lì nói: “Hổ Xương, ta bảo ngươi cút đi, không nghe thấy à?”
Quái vật tên Hổ Xương khẽ gầm lên: “Văn, tôi phải ăn tên này bằng được”.
Uỳnh!
Văn bị kích động nên lập tức lao lên rồi khôi phục hình dạng vốn có, sáu con mắt liên tục tạo ra hoan cảnh để đấu với Hổ Xương.
Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát, anh cảm thấy công phu của Văn rất bình thường, nhưng con hổ kia còn kém hơn. Nếu là anh thì chỉ cần một chiêu thôi cũng đã hạ được nó rồi.
Anh đứng một bên cổ vũ: “Chị Văn cố lên, đánh chết nó đi!”
“Im mồm! Gào nhức cả đầu!”, Văn mắng Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức im ngay, anh đảo mắt rồi đá một hòn đá trúng đầu Hổ Xương.
Hổ Xương mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454312/chuong-3983.html