Anh đứng trên cao rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thâu quan sát xung quanh. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy dưới lớp tham thạch dưới lòng đất đã che lấp một cung điện hoang tàn. Do vỏ trái đất vận động nhiều năm nên nhiều đồ đạc trong cung điện đã bị dòng nước đẩy lên trên, vì thế người dân ở đây mới đào được.
Ngô Bình vung tay lên, mặt đất chấn động, cung điện chôn sâu dưới lòng đất ngoi lên đón ánh mặt trời.
Cung điện đã rất tàn tạ, nhưng quy mô của nó rất đáng kinh ngạc, thậm chí còn to hơn hoàng cung hiện tại của Ngô Bình.
Trong cung điện có rất nhiều hài cốt và các đồ dùng, hầu hết đều đã hư hỏng, nhưng cũng có nhiều thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Điều kỳ lạ là cung điện hoang tàn này đã rất tàn tạ rồi, nhưng vẫn giữ được bộ khung hoàn chỉnh, hơn nữa cửa điện vẫn đóng, đến khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình cũng không nhìn xuyên qua được.
“Xem ra trong cung điện này có giấu càn khôn”, anh quan sát một lát rồi giơ tay ấn vào cửa điện, thử mở nó ra.
Song cánh cửa vẫn đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi truyền âm từ xa nghìn dặm cho Lý Nguyên Tượng đến, cậu ấy có Chí Tôn Vu Thể nên chắc sẽ mở được.
Không lâu sau, Lý Nguyên Tượng đã đến, cậu ấy vẫn đang tu luyện trong điện đường Võ Đạo, lâu lắm rồi không ra ngoài.
Nhìn thấy đại điện này, Lý Nguyên Tượng hơi ngẩn người rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454249/chuong-3920.html