Khi ba người thấy gia đình họ phía không xa thì hơi ngạc nhiên, một nam tu có khuôn mặt đen nói: “Chỗ này cũng có người sao”.
Nam tu cao ráo trắng trẻo nói: “Đảo Bách Hương này là địa bàn của Cổ Kiếm Môn chúng ta, sao có thể để người ngoài tùy ý xông vào?”
Nói rồi hắn bay vụt lên, đứng trên không trung nói với Ngô Bình: “Các người đang làm gì?”
Ngô Bình không ngẩng đầu, nói: “Chúng tôi đang dạo chơi, các người là ai?”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đảo này thuộc về Cổ Kiếm Môn chúng tôi, các người hãy nhanh chóng rời đi”.
Hắn là một Hư Tiên, cố ý nói thật to để dọa Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Đảo hoang giữa biển khơi sao lại có chủ được? Nếu là của các người thì tại sao trên này lại không có ký hiệu?”
Cô gái còn lại trông cũng xinh đẹp, cô ta nói: “Các người đừng có mà không biết điều, lát nữa thiếu môn chủ của chúng tôi sẽ tới đây du ngoạn. Ngộ nhỡ làm phật ý thiếu môn chủ thì các người chết không có chỗ chôn đâu!”
Nhậm San San nói: “Huyền Bình, chúng ta đi chỗ khác đi, dù sao trên biển có rất nhiều đảo mà”.
Ngô Bình lại lạnh nhạt nói: “Nói năng vô lễ, tát vào miệng!”
Nói xong, người đàn ông mặt trắng giơ tay tát mạnh vào mặt mình liên tục, dùng sức rất mạnh. Một lúc sau, hắn phun ra một búng máu, trên mặt tràn đầy sợ hãi, còn đám đồng bạn của hắn cũng bị dọa đến nỗi mặt tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454185/chuong-3856.html