Thịt rồng vốn đã ngon, Ngô Bình lại biết cách nấu. Sau khi cắn một miếng, đôi mắt đẹp của Trần Nhược Nhàn sáng lên, cô ấy nói: “Thật là ngon!”
Hổ Bảo không quan tâm thịt rồng có nóng hay không, táp từng miếng to một, chẳng mấy chốc đã ăn hết một nửa bát.
“Ai cho các người sống ở đây?”
Đột nhiên, một giọng nam vang lên từ cửa với giọng điệu rất trang nghiêm.
Ngô Bình vội vàng ra ngoài xem xét, liền thấy một con chó vàng to bằng bắp chân đang đứng trong sân, vẻ mặt nghiêm túc. Nó chính là chủ nhân của giọng nói ban nãy!
Ngô Bình biết con chó này nhất định là lão Hoàng mà Gà Mười Ba đã nhắc tới. Anh vội vàng chắp tay: “Là lão Hoàng đúng không? Ta đã nghe danh ngươi từ lâu. Chúng ta chỉ mượn nơi này một lát, xin lỗi đã làm phiền”.
Con chó lớn màu vàng khịt mũi: “Cút đi, các người không thể sống ở đây”.
Ngô Bình vẻ mặt tiếc nuối, nói: “Vốn còn định nấu mấy món tủ, nếu lão Hoàng không cho phép, vậy thì ta đành đi thôi”.
Vừa nói, anh vừa cất cái nồi vào động tiên, chuẩn bị cùng Trần Nhược Nhàn rời đi. Trần Nhược Nhàn vẫn đang bưng bát và ăn không ngừng nghỉ.
Thấy Ngô Bình cất nồi đi, lão Hoàng vội vã nói: “Ai bảo cất nồi đi?”
Ngô Bình cười nói: “Cái nồi này là bọn ta mang tới”.
Lão Hoàng: “Bỏ xuống”.
Ngô Bình khẽ mỉm cười: “Được, cũng chỉ là một cái nồi”.
Sau đó anh đổ thịt vào một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454163/chuong-3834.html