Trần Nhược Nhàn: “Làm người đàn ông của em”.
Ngô Bình: “Nhưng anh đã có vợ con rồi”.
Vẻ mặt Trần Nhược Nhàn trở nên quái lạ: “Thế thì sao chứ? Ở thời bộ lạc, chỉ có người đàn ông mạnh nhất mới có quyền sinh con. Còn anh, chính là người đàn ông mạnh nhất đó, phụ nữ của cả bộ lạc đều phải sinh con cho anh”.
Ngô Bình liếc mắt: “Bây giờ đâu phải thời bộ lạc nữa”.
Trần Nhược Nhàn: “Nhưng bản chất không thay đổi, không phải vậy sao?”
Ngô Bình nói không lại cô ấy: “Chuyện này để sau hãy nói. Nhược Nhàn, nào, chúng ta cạn ly rượu này”.
Sau vài ly rượu, Trần Nhược Nhàn tựa vai Ngô Bình, lẩm bẩm: “Thật muốn quay trở lại trước đây. Em ngồi trên vai bố, phi hành trên thảo nguyên rộng lớn, đuổi thỏ, bắt gà. Về đến nhà, mẹ đã nấu một bàn đầy đồ ăn ngon. Còn có cả anh trai, anh ấy cao lớn đẹp trai, là niềm kiêu hãnh của gia tộc em”.
Ngô Bình vỗ về lưng cô ấy, an ủi: “Thời gian không thể quay lại, mọi thứ đều đã qua rồi em”.
Trần Nhược Nhàn tựa vào lòng anh, ngủ thiếp đi. Đã lâu lắm rồi cô ấy không ngủ, từ lúc trốn đến đại lục Côn Luân thì cô ấy chưa từng chợp mắt, bây giờ cô ấy nằm trong lòng một người đàn ông mạnh mẽ, trong thâm tâm nảy sinh cảm giác an toàn trước nay chưa từng có nên đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngô Bình đồng cảm với cảnh ngộ của cô ấy, lập tức dẫn thần thức của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454157/chuong-3828.html