Ngô Bình nói: “Những cô gái này cũng đáng thương thật”.
Sói trắng: “Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp”.
Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: “Em ra ứng phó một lát đi”, nói rồi anh đi ra phía sau.
Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!
Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: “Thay đổi chủ ý rồi à?”
Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.
Ngô Bình: “Các em yên lặng chút”.
Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.
Ngô Bình: “Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi”.
Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.
Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.
“Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy”, trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454148/chuong-3819.html