Diệp Thanh Vũ cười khổ: “Có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này không?”
Ngô Bình đáp: “Tại sao phải đi chứ? Chỉ là một lũ rác rưởi, giết cũng giết rồi!”
Diệp Thanh Vũ nói: “Nhưng chống lưng của đối phương rất có thể là Thần tộc đấy”.
Ngô Bình bảo: “Thần tộc thì đã sao? Ngày xưa tổ tiên của chúng ta cũng từng giết thần diệt yêu mà”.
Ngô Mi cười nói: “Đúng vậy. Anh tôi không sợ Thần tộc đâu. Nếu buổi họp mặt đã kết thúc, chúng ta cũng không cần tiếp tục nán lại nơi này nhỉ?”
Ngô Bình cười bảo: “Chẳng phải trước đó bọn em cứ nằng nặc đòi đến Long Kinh chơi sao? Đúng lúc, anh đưa mọi người đi tham quan luôn nhé”.
Ngô Mi mỉm cười: “Vâng ạ. Chúng ta đi ăn thử món ngon ở Long Kinh đi”.
Diệp Thanh Vũ bảo: “Tôi biết nhiều chỗ bán đồ ăn ngon lắm đấy”.
Bốn người không ngồi kiệu nữa, đi đến một con ngõ. Ngõ rất rộng rãi, khắp nơi đều có quầy bán đồ ăn vặt, hai bên còn có vài ngôi nhà, trong sân nhà cũng có bán đồ ăn hoặc cửa hàng.
Diệp Thanh Vũ nói: “Những nhân vật tầm cỡ sẽ không đến đây đâu. Tôi là người ở tầng lớp thấp, thường đến đây ăn uống và mua quần áo lắm”.
Ngô Bình hỏi: “Cô Diệp này, sau khi rời khỏi học viện Võ Đạo, cô đã đi đâu vậy?”
Diệp Thanh Vũ đáp: “Tôi vừa gia nhập một môn phái nhỏ, cũng có chút thế lực ở Long Kinh, mưu sinh thôi”.
Tư chất của Diệp Thanh Vũ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454104/chuong-3775.html