“Lâu lắm rồi tôi mới gặp một kẻ ngạo mạn như anh đấy”, một người đàn ông xuất hiện ở cửa, đôi mắt màu vàng, toả ra khí tức đầy kinh khiếp.
Nhác thấy người đàn ông đó, cô gái vừa khen ngợi bố chồng mình liền vui sướng thốt lên: “Chồng ơi!”
Gã liếc nhìn người phụ nữ của mình, lạnh lùng bảo: “Anh đã dặn là đừng qua lại với loài người thấp kém này, em xem như gió thoảng qua tai sao?”
Cô ta cúi gằm mặt: “Em sai rồi, lần sau không dám nữa ạ”.
Gã đàn ông nhìn chòng chọc vào Ngô Bình: “Ban nãy, anh đã gọi bán thần chúng tôi là rác rưởi?”
Ngô Bình đáp trả: “Muốn nghe lại à, được thôi, rác rưởi!”
Gã đàn ông mắt vàng cười khẩy: “Giỏi lắm”.
Rồi gã tiến từng bước một về phía Ngô Bình, đến khi còn năm bước thì dừng lại vì nhìn thấy Ngô Mi và Mỹ Ngọc. Gã cười bảo: “Hai người phụ nữ này có thể chất mạnh hơn hẳn phụ nữ nhà tôi. Tốt lắm. Tôi không uổng công đến đây”.
Ngô Bình nheo mắt, lãnh đạm nói: “Quỳ xuống!”
“Cộp!”, cơ thể gã mất kiểm soát, quỳ thẳng xuống trước mặt Ngô Bình.
Gã vô cùng sửng sốt: “Anh…”
Gương mặt Ngô Bình không hề có cảm xúc: “Đừng nói là một tên bán thần rác rưởi như anh, dù là Thần tộc ở trước mặt, tôi cũng chẳng xem ra gì đâu”.
Gã đàn ông rống lên: “Thả tôi ra! Nếu không anh sẽ phải hối hận!”
Ngô Bình bảo: “Tôi rất hiếu kỳ về đám rác rưởi nhà anh đấy. Đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454102/chuong-3773.html