Ngô Bình: “Ngươi vào cấm chế chỉ vì bắt Hắc Kì Lân?”
“Đúng vậy, Hắc Kì Lân bị ngươi thu phục rồi đúng không?”
“Chà, bây giờ nó là thú cưỡi của ta rồi”.
Thần Đấu Thắng biểu cảm phức tạp: “Đó là Hắc Kì Lân cơ mà, nó mà đồng ý làm vật cưỡi của ngươi sao?”
Đại thần đột nhiên tới gần Ngô Bình, ngửi một cái rồi kêu lên: “Ngươi chính là thuỷ tổ Thái Cổ Chân Nhân?”
Ngô Bình: “Coi như ngươi cũng có chút hiểu biết”.
Thần Đấu Thắng cười khổ nói: “Năm đó Thái Cổ Chân Nhân suýt chút nữa phá tan Thần Giới, quả thực là rất mạnh”.
Ngô Bình: “Thần tộc các người đã dùng mọi cách để đàn áp loài người, nhưng kết quả ra sao? Loài người vẫn sản sinh ra những cao thủ vô cùng mạnh mẽ”.
Thần Đấu Thắng thản nhiên đáp: “Cho nên chúng ta về sau học được cách thông minh hơn, bắt đầu dùng chính con người để trị con người”.
Ngô Bình trầm mặc vài giây: “Đây quả thực là một biện pháp tốt”.
Đấu Thắng: “Ví dụ như ở Khuyên Giới có rất nhiều thế lực được Thần tộc bọn ta chống lưng. Bọn họ bình thường đều rất nghe lời, giống như chó, sai gì làm nấy”.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Ngươi bây giờ không phải cũng chỉ như một con chó sao, ta yêu cầu ngươi làm gì, ngươi dám từ chối sao?”
Thần Đấu Thắng sắc mặt khó coi, đáp: “Đây là vấn đề của cá nhân ta, còn Nhân tộc các ngươi đã làm nô lệ cho Thần tộc bao đời rồi. Hai việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454096/chuong-3767.html