Ngô Bình: “Tư Không Vũ, ông đã kiểm kê hết số bảo vật thời Tiên quốc cất giữ ở đây chưa?”
Tư Không Vũ lập tức lấy ra một cuốn sách ngọc và nói: “Chủ nhân, tất cả các bảo vật đều được ghi trong sách này”.
Ngô Bình nhận lấy cuốn sách, nhìn thoáng qua và nói: “Ông đúng là tham lam, chỗ này không phải một nửa thì cũng là một phần ba toàn bộ bảo vật của Tiên quốc”.
Tư Không Vũ: “Lúc đó quốc gia sắp diệt vong, làm gì còn ai nghĩ tới trung quân ái quốc nữa. Kỳ thực, bảo vật quý nhất đều ở trong ngân khố, đáng tiếc trong ngân khố có cấm chế, tôi không thể lấy những thứ trong đó ra”.
Ngô Bình: “Cấm chế ông nói tới là gì? Có cách nào để phá không?”
Tư Không Vũ: “Cấm chế của quốc khố ưu tiên người có tư chất tốt, nếu là Thái Cổ Chân Nhân hoặc Thánh Nhân thì có thể được quốc khố công nhận và ban thưởng”.
Ngô Bình: “Thì ra quốc khố cũng có thể ban thưởng”.
Tư Không Vũ: “Quốc khố vốn là nơi dùng để ban thưởng cho nhân tài trong toàn thiên hạ. Đúng rồi, nếu như chủ nhân được tháp Tiên Võ công nhận thì cũng sẽ được quốc khố ban thưởng”.
Ngô Bình: “Tôi là Võ Hoàng chí tôn bảy sao, không biết quốc khố sẽ ban thưởng gì”.
Tư Không Vũ cười nói: “Võ Hoàng Chí Tôn bảy sao? Chủ nhân thật đúng là đệ nhất thiên tài trong lịch sử. Cho dù là Tiên quốc thời kỳ hưng thịnh nhất cũng chỉ có một Võ Hoàng chí tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454093/chuong-3764.html