Mị Lan nói thêm vài câu rồi chào tạm biệt, đồng thời để lại một cuốn sổ nhỏ ghi lại vài thông tin về Hà Linh Vận. Ngô Bình ghi nhớ trong cuốn sổ nhỏ để không bị người khác phát hiện.
Tất nhiên cách tốt nhất không muốn để người khác nhận ra là ở trong nhà không ra ngoài, anh định thế đến ngày mai.
Nhưng anh lầm rồi, Mị Lan vừa đi được mười phút thì có người đẩy cửa bước vào.
Đây là một đệ tử nữ, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, cô ta vừa bước vào đã nhào vào lòng Ngô Bình làm anh giật mình.
Cô ta ôm Ngô Bình: “Anh bế quan một lần những mười năm, nhớ anh quá đi thôi…”
Ngô Bình rất ngượng, anh không quen người phụ nữ này, chỉ khẽ thở dài nói: “Mười năm nay tôi cũng sống rất vất vả”.
Sau đó nhẹ đẩy đệ tử nữ ra: “Ngày mai tôi còn phải tham gia đại hội tuyển chọn, thế nên…”
Người phụ nữ mừng rỡ: “Tông chủ bảo anh tham gia sao? Tốt quá, sư huynh Linh Vận, tư chất của anh tốt như thế, chắc chắn có thể lấy được thành tích cao, đến lúc đó anh nhất định phải cưới em”.
“Thứ vô liêm sỉ, cô mà cũng xứng gả cho chồng tôi à?”
Cánh cửa bỗng bị đạp mở ra, một người phụ nữ cao lớn bước vào, gương mặt khá giống đàn ông, giọng nói cũng ồm ồm.
Nhìn thấy cô ta, đệ tử nữ hoảng hốt nói: “Cô Phương”.
Ngô Bình ngây người, đây là vợ chưa cưới của Hà Linh Vận? Chẳng lẽ tên này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454083/chuong-3754.html