“Thượng tiên bớt giận”.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ da hổ bỗng xuất hiện, quỳ trước Ngô Bình cầu xin.
Đao quang biến mất, Ngô Bình nhìn người đàn ông trung niên: “Ông là ai?”
Người đàn ông vội nói: “Tôi là thủ lĩnh của bộ lạc Chân Lan – Di Hà. Con trai tôi – Liêu Bá không biết trời cao đất dày, mong Thượng tiên đừng so đo với nó”.
Liêu Bá cao giọng nói: “Cha, con không sợ hắn”.
Di Kha tức giận: “Khốn kiếp! Tay Thượng tiên cầm Đao Thiên Mông, mày là Đại La Kim Tiên, cũng không phải là đối thủ của Thượng tiên’
Di Kha này khá có mắt nhìn, có thể nhìn ra Đao Thiên Mông trong tay Ngô Bình rất mạnh, lập tức cầu xin tha cho con trai Liêu Bá.
Ngô Bình: “Không có đao này, tôi cũng có thể giết anh ta”.
Di Kha cười khổ: “Vâng, bộ lạc Chân Lan chúng tôi lập tức lui binh về, không dám tái phạm nữa”.
Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ lui về thôi không làm gì cả thì tôi có thể bỏ qua cho các người”.
Di Hà: “Thượng tiên, bộ lạc Chân Lan nằm ở nơi giá lạnh, chẳng có sản vật quý giá gì, nếu cậu muốn thì bộ lạc Chân Lan sẵn sàng dời đến nơi khác”.
Ngô Bình: “Không cần dời đi nhưng bộ tộc Chân Lan các ông cần phải đầu hàng chịu thua trước Thiên Đạo Môn. Đương nhiên, bộ lạc các ông khá nghèo, Thiên Đạo Môn sẽ không lấy đồ của các ông, các ông cứ sống tiếp cuộc sống của mình, còn việc cúi đầu chịu thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454071/chuong-3742.html