Ngô Bình: “Quốc vương Thiên Mông, năm xưa con gái ông nợ tiền tôi vẫn còn chưa trả đấy”.
Công chúa Thiên Mông: “Tôi sẽ trả đủ không sót một đồng”.
Ngô Bình nói: “Thôi vậy, nể tình nước Thiên Mông là một nước phụ thuộc của Thiên Đạo Môn, tôi xóa nợ cho mọi người”.
Quốc vương nước Thiên Mông vội nói: “Vậy thì đa tạ thượng tiên”.
Nhậm Hành Chi lạnh lùng đáp: “Được rồi, mau thu xếp hoàng cung để tông chủ chúng tôi nghỉ lại”.
Quốc vương Thiên Mông cười, nói: “Đã thu xếp xong cả rồi, mời”.
Ngô Bình cũng không khách sáo, dắt người vào cung.
Trên đại điện, Ngô Bình ngồi ở vị trí của quốc vương, còn quốc vương thì đứng bên cạnh.
Ngô Bình: “Hãy nói tình hình ở đây cho tôi nghe thử trước đã”.
Quốc vương nước Thiên Mông liền nói: “Tông chủ Lý, thực lực của bộ lạc Chân Lan rất mạnh, nửa năm gần đây đã thâu tóm một phần ba quốc thổ của chúng tôi rồi.
Ngô Bình: “Nước Thiên Mông đông dân, binh nhiều ngựa tốt, lẽ nào lại đánh không lại một bộ lạc sao?”
Quốc vương nước Thiên Mông cười mếu: “Võ sĩ Chân Lan lấy một chọi trăm, võ nghệ cao cường, thật sự không thể đánh lại. Tháng trước mười vạn đại quân của Thiên Mông tôi đã bị ba ngàn võ sĩ Chân Lan đánh bại, chết và bị thương đến ba vạn người. Ngô tông chủ, nếu các vị mà không đến thì bộ lạc Chân Lan sẽ đánh đến kinh đô mất”.
Ngô Bình: “Bộ lạc Chân Lan đánh nước Thiên Mông trước sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454068/chuong-3739.html