“Huyền Bình, chắc chắn nhà họ Nguỵ sẽ tính sổ cái chết của Nguỵ Vô Thượng lên đầu anh”.
Ngô Bình cười nhạt: “Tính thì tính, chính là anh giết mà”.
Tử Phi: “Tiếc là tu vi của em thấp quá, vẫn chưa thể tự tay báo thù được”.
Ngô Bình nhìn cô ấy hỏi: “Thế bây giờ em có muốn thành cao thủ cấp Đại La luôn không?”
Tử Phi sững sờ: “Bây giờ ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Anh có cách khiến em trực tiếp thành Đại La”.
Tử Phi không dám tin vào tai mình: “Sao mà được?”
Ngô Bình: “Anh có một viên đan dược có thể giúp em trực tiếp tăng cảnh giới, dùng viên đan này em chính là Đạo Quân”.
Tử Phi lại do dự, vài giây sau, cô ấy khẽ thở dài: “Đan dược quý giá thế này, em dùng thì hơi lãng phí, dù sao có sự giúp đỡ của anh, em vẫn có hy vọng đột phá lên Đại La. Thôi bỏ đi, em đợi được, Huyền Bình, anh giữ lại đan dược này đi, nhỡ đâu một ngày nào đó anh cần dùng tới thì sao?”
Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng được. Thật ra bây giờ anh cũng có thể giúp em trả thù, nhưng chúng ta ở Thiên Đạo Môn, dù muốn đối phó với nhà họ Nguỵ, cũng phải tìm được một lý do thích đáng”.
Tử Phi suy nghĩ rồi nói: “Tìm lý do thì dễ, Huyền Bình, ngày mai chúng ta đi thu hồi mỏ khoáng của nhà họ Tử”.
Trước đây Ngô Bình nghe nói nhà họ Tử có đến mấy mỏ khoáng, anh hỏi: “Rốt cuộc là mỏ khoáng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454047/chuong-3718.html